Sau khi bọn họ trưởng thành thì mẫu thân không tiếp tục giảng giải đạo lý lớn không thú vị nữa mà chỉ cả ngày ăn chay niệm phật không để ý tới ai, dần dà giống như trăng sáng trên cao khó có thể với tới.
Cho dù hắn ta và đại tỷ là hai đứa con thân sinh của bà ta thì cũng không thể gần gũi nổi với mẫu thân thanh lãnh đạm bạc.
Nguyệt phu nhân múc cho hắn ta một chén canh: “Thôi, uống canh trước đi, vừa uống vừa chờ là được, miệng vết thương của con đỡ hơn chút nào chưa?”
Cố Văn Uyên gật đầu: “Đã khá hơn nhiều rồi.”
Hai người một hỏi một đáp xong thì trong phòng cũng an tĩnh lại, Nguyệt phu nhân không phải là người thích nói chuyện mà càng giống như một vị bồ tát ngồi ngay ngắn ở đó.
Cố Văn Uyên có hơi xấu hổ, uống xong canh ngồi ở chỗ kia trong không khí yên lặng khiến hắn ta đứng ngồi không yên.
Chừng một khắc sau, Nguyệt phu nhân mới liếc mắt nhìn hắn ta: “Đã sắp làm phụ thân rồi mà sao còn không ổn trọng khiến trên người có thương tích?”
Hàng mày của Cố Văn Uyên hơi nhíu lại, mẫu thân lại theo thói quen giáo huấn người rồi.
Nhưng do dự một lát rồi cuối cùng hắn ta vẫn là nói một câu: “Mẫu thân, con vừa mới nhận được tin tức, phu nhân kia của con ở dinh thự trong Hắc Liêu Thành bị người ta đẩy một cái nên ngã, hài tử trong bụng đã không còn.”
Nguyệt phu nhân sửng sốt, không kìm được nhíu mày: “Cũng đã hơn tám tháng rồi mà hài tử lại không còn…Thật là đau lòng.”
Cố Văn Uyên lại không hề để bụng: “Mất rồi thì thôi, nữ nhân kia đến hài tử của mình cũng không bảo vệ được, nếu đã không bảo vệ được nhi tử của con thì sao nàng ta không chết luôn đi? Nếu thân thể hỏng rồi không thể sinh được nữa thì con sẽ hưu nàng ta, đổi một nữ nhân khác là được.”
Nói rồi hắn ta trấn an vỗ mu bàn tay Nguyệt phu nhân: “Mẫu thân đừng quá thương tâm, nữ nhân ấy mà, không thể nối dõi tông đường chính là đồ vô dụng, nhi tử sẽ nhanh chóng để người được bế cháu đích tôn.”
Phụ mẫu luôn mong ngóng bọn họ có thể nối dõi tông đường sớm một chút.
Nguyệt phu nhân đột nhiên nhìn hắn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh băng rất có lực xuyên thấu kia khiến Cố Văn Uyên hơi sợ.
“Mẫu thân…Người sao vậy?” Cố Văn Uyên thử thăm dò hỏi.
Nguyệt phu nhân cúi đầu xuống, lần tràng hạt trong tay, không có biểu tình gì nói: “Thê tử ở trong mắt con không có giá trị gì cả, hài tử mất rồi có lẽ cũng là một chuyện tốt.”
Cố Văn Uyên ngẩn người, vẫn luôn cảm thấy thái độ lạnh nhạt của mẫu thân rất kỳ lạ, dù sao vừa rồi bà vẫn còn rất quan tâm đến hắn ta và hài tử.
Hắn ta có hơi khó hiểu, mẫu thân không muốn nhanh chóng được ôm tôn tử sao?
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vọng tới tiếng bước chân, thủ vệ tỳ nữ vén mành lên, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước cửa, cười to nói:
“Hôm nay Nguyệt nương thật sự tự mình xuống bếp này, là vi phu có lộc ăn rồi!” Cố Đại đương gia mặc một thân khôi giáp đeo đao đi đến, vừa nhìn đã biết là mới từ trên tường thành đi xuống.
Nguyệt phu nhân nói: “Ngươi tới rồi, mau ngồi đi.”
Cố Đại đương gia nhìn Nguyệt phu nhân, cười theo nói: “Sao hôm nay phu nhân có nhã hứng vậy?”
Mặc dù ông ta có hơi thích mỹ thiếp nhưng kiều thê thật sự đặt ở trong lòng chỉ có một người là Nguyệt phu nhân, chẳng qua Nguyệt phu nhân quá mức thanh lãnh đạm mạc nên rất ít khi ông ta có thể nghỉ lại ở nơi này của bà ta.
Nguyệt phu nhân im lặng một hồi, ánh mắt dừng trên khôi giáp của ông ta rồi chợt hoảng hốt trong nháy mắt: “Hai mươi năm trôi qua, chiến sự lại nổi lên, coi như là…ta đang nhớ về những chuyện đã qua đi.”
Cố Đại đương gia chỉ cho rằng bà ta đang lo lắng cho mình, nhận chén canh bà ta đưa rồi cười to nói: “Nàng yên tâm, bảo đao của phu quân nàng vẫn chưa già đâu, năm đó tung hoành sa trường như thế nào thì hiện tại vẫn có thể đánh đuổi tiểu tử Tần Vương miệng còn hôi sữa như thế đó!”
Nguyệt phu nhân không tiếp lời, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa: “Bích Quân đâu?”
Cố Đại đương gia nhíu mày: “Nha đầu chết tiệt đó nói là phát hiện gian tế gì đó nên phải đi bắt người khẩn cấp, con bé còn phải ở lại tới một canh giờ nữa.”
Nguyệt phu nhân khẽ thở dài một tiếng, hình như vừa có bất đắc dĩ lại vừa có phiền muộn: “Vậy…Thôi bỏ đi, đây cũng là mệnh, nữ hài tử sống trên đời vốn không dễ dàng, để con bé ở lại một mình cũng sẽ rất vất vả.”
Cố Đại đương gia và Cố Nhị không cho là đúng, Cố Bích Quân đã là nữ tử duy nhất trên đời có thể sống tự do phóng túng tùy ý.
Có điều hôm nay Nguyệt phu nhân khó có được mềm mỏng đi không ít, bọn họ không nên khiến bà ta mất hứng thú, toàn gia an ổn ăn chung một bữa cơm cũng chẳng dễ dàng.
Nhưng Minh Lan Nhược trốn ở trong mật thất lại cảm thấy câu nói kia của Nguyệt phu nhân rất kỳ lạ, nghe kiểu gì đi nữa cũng rất giống như là…Di ngôn.
Nàng nhìn Kiều Viêm nhưng chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu với nàng, ý bảo nàng cứ xem tiếp đi.
Không lâu sau, bữa cơm này của Cố gia cũng đã gần xong, Cố Nhị lau miệng, vừa định cáo từ với Nguyệt phu nhân thì bất ngờ thân thể hắn ta lảo đảo rồi ngay lập tức ngã quỵ từ trên xe lăn xuống.
Cố Đại đương gia đại kinh thất sắc, duỗi tay đỡ nhi tử của mình: “Văn Uyên, con bị sao vậy, miệng vết thương lại phát tác sao?”
Nhưng ông ta vừa động thì cả người cũng va vào bàn ngã quỵ xuống đất.
Không ít bát đĩa “Loảng xoảng” rơi trên mặt đất vỡ nát.
Tỳ nữ và thị vệ hầu hạ trong phòng giật mình.
Minh Lan Nhược ở trong mật thất thấy vậy thì kinh ngạc, là Kiều Viêm ra tay?
Nhưng ngay sau đó mành cửa được vén lên, thân ảnh béo mập của Đường Tri phủ đi tới.
Người đi theo ông ta đề đao kiếm khống chế tỳ nữ và thị vệ không kịp phòng bị trong phòng, còn nhấc Cố Đại đương gia và Cố Nhị đã hôn mê dậy trói kín mít.
Nguyệt phu nhân lạnh lùng nhìn ông ta: “Lúc trước ngươi không nói phải làm như này, không phải chỉ nói là đưa ta ra ngoài dâng hương sao, tại sao lại phải trói tất cả bọn họ lại?”
Đường Tri phủ nheo mắt thở dài: “Nguyệt nương, tất cả cũng vì đảm bảo an toàn mà thôi!”
Nguyệt nương đã ở khuê phòng lâu quá nên cũng trở nên đơn thuần hơn rồi.
Lão ta chỉ nói để tiện cho việc hôm nay đưa bà ta từ mật đạo đến miếu sau núi dâng hương cho Tiêu Quan Vân nên đã đưa mê hồn dược, bảo bà ta nghĩ cách lừa Cố Đại đương gia và đôi nhi nữ kia tới hạ thuốc mê cho bọn họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất