Minh Lan Nhược - FULL

Từ một mức độ nào đó, Cố Bích Quân cũng giống như nàng, cùng là dị loại… Trời sinh phản cốt!
Tuy rằng các nàng một người sinh ra ở sơn dã, một người sinh ra ở thế gia.
“Đáng tiếc, ngươi thừa hưởng tính tình và đầu óc của Nguyệt phu nhân nhưng không thừa hưởng nhân tính của bà ấy.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Điểm này Cố Bích Quân thật sự giống thân mẫu Nguyệt Nương, từ góc độ của nàng mà nói, nàng rất tán thưởng Cố Bích Quân.
Đáng tiếc…
Người thông minh không có nhân tính là đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ làm ác sẽ tạo thành lực phá hoại rất lớn.
Ví dụ như kiếp trước của nàng.
“Minh Lan Nhược, ngươi bớt ở đây ra vẻ đi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi giết mẫu thân và phụ thân, nhị đệ cùng Đường thúc phụ của ta hay không?”
Minh Lan Nhược dừng một chút, không lên tiếng.
Tuy Kiều Viêm không nói rõ với nàng nhưng nàng đã đoán ra.
Nguyệt Nương thật sự đã không muốn sống nữa nhưng…
Nguyệt Nương sẽ dùng cách thức cực đoan như vậy, vào đêm nay đột nhiên ra tay khi Cổ Điệp đã chín muồi.
Có thể đoán là Kiều Viêm đã nói gì với đối phương, nói không dễ nghe, hắn mới là nguyên nhân khiến Nguyệt Nương chọn cái chết vào đêm nay.
Hắn tính toán lòng người, cho tới bây giờ luôn tính toán không bỏ sót nhưng có hơi tàn nhẫn vô tình.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, chính nhờ sự tàn nhẫn của hắn mới làm tổn hại nặng nề đến tầng lãnh đạo của Cố Gia Trại, khiến Cố Gia Trại rơi vào hỗn loạn.
Để cuộc chiến tiêu diệt thổ phỉ tàn khốc phải đánh ít nhất một hai năm này, sẽ kết thúc vào tối nay, thương vong giảm xuống mức thấp nhất, nói trắng ra là hắn cũng không muốn nàng rơi vào hiểm cảnh quá lâu.
Nàng không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì nàng mà chết, Nguyệt Nương vì nàng mà chết.
Minh Lan Nhược vẫn thản nhiên nói: “Phải, bọn họ chết trên tay ta.”
Trong nháy mắt, hai mắt Cố Bích Quân đỏ lên, thù hận bùng nổ, hung tợn trừng mắt nhìn nàng: “Giết ả, ai có thể mang lên cho ta một miếng thịt của tiện nhân này, ta ban thưởng mười lượng vàng, ai đưa cho ta một cái chân của ả ta, ta ban thưởng trăm lượng vàng, ai băm nàng thành thịt vụn cho ta, ta ban thưởng ngàn lượng vàng, thăng liền ba cấp!”
Tuy rằng cái chết của thân nhân có lợi cho nàng ta, giúp cho nàng ta thực hiện hiện được tâm nguyện!
Nhưng dù sao bọn họ vẫn là thân nhân của nàng ta, không tới phiên một người ngoài như Minh Lan Nhược động đến cọng lông tơ của bọn họ!
Một đám vệ đội nghe vậy, trong nháy mắt hưng phấn hẳn lên.
Nam sủng Lý Phong của Cố Bích Quân vốn đã từng kết thù với Minh Lan Nhược khi nàng còn là “Tiểu Kiều”, giờ phút này kêu lên quái dị một tiếng rồi cầm đao vọt về phía Minh Lan Nhược:
“Tiện nhân, ta sẽ chặt đầu của ngươi, tế mấy người Đại đương gia!”
Minh Lan Nhược đứng yên không động đây, còn lãnh đạm không liếc hắn ta một cái, dường như hắn ta chỉ là một con sâu mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng “roẹt” vang lên, hắn ta cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, máu tươi đột nhiên phun từ cổ họng ra ngoài!
Hắn ta cứng đờ, vừa sờ cổ mình, đã bị đứt một nửa, hắn ta lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng người quỷ mị đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Phong.
Hai thanh đao ngắn sắc bén trên tay đối phương còn không dính máu của hắn ta.
Lý Phong chết thảm thiết và nhanh chóng, cũng chỉ trong nháy mắt nhưng máu tanh hôi của hắn ta bắn tung tóe trên mặt mọi người xung quanh, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Những thành viên vệ đội nhất thời không dám xông lên.
Minh Lan Nhược thản nhiên nhìn về phía Cố Bích Quân: “Ngươi thật sự cảm thấy giết ta, lấy danh nghĩa báo thù thành công cho phụ mẫu, là ngươi có thể ngồi vững vị trí này sao?”
Cố Bích Quân cười lạnh: “Thế nào, sợ muốn chết? Muốn xin tha à? Ta không cần dựa vào thủ đoạn uy hiếp ngươi để đẩy lùi Thượng Quan Hoành Nghiệp, hôm nay ngươi chết chắc rồi, hai quyền khó địch bốn tay, trong thành này toàn là người của ta, một người một đao, xương cốt của ngươi cũng không đủ chặt!”
Trời sinh Du sao còn sinh Lượng, trên đời này không cần nhiều nữ nhân phản nghịch nhưng có đầu óc và thủ đoạn như vậy, có một mình nàng ta là đủ rồi!
Nữ nhân như Minh Lan Nhược phải chết!
Minh Lan Nhược cong mắt, vuốt ve cái hộp chứa Cổ Điệp trong tay, từ từ hỏi:
“Cố Bích Quân, có lẽ ngươi biết, nếu như trong một trận chiến tranh, tất cả chủ tướng chết hết, binh sẽ bại ngàn dặm, không cách nào chiến thắng, đúng không?”
Cố Bích Quân nhìn nụ cười lạnh lùng quỷ dị của Minh Lan Nhược, bỗng nhiên giật mình, sinh ra dự cảm không lành!
“Ngươi muốn làm gì!”
“Không làm gì cả, chỉ là để ngươi nhìn xem tuyệt vọng trông như thế nào mà thôi.” Minh Lan Nhược mở chiếc hộp ra.
Nàng nâng mu bàn tay lên, một con hồ điệp có màu vàng trắng đan xen ngoan ngoãn chậm chạp bò lên trên mu bàn tay của nàng.
Cố Bích Quân không thể kìm được mà nhìn chằm chằm vào con hồ điệp kỳ lạ trên mu bàn tay kia.
Dường như Hồ điệp rất yếu ớt, một đôi cánh xinh đẹp còn to hơn cả bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vỗ, muốn thử bay lên.
“Ngươi… Đó là thứ gì!” Chúng thủ vệ buồn bực nhìn hồ điệp, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy con hồ điệp lớn như vậy!
Trên đôi cánh của hồ điệp, những hoa văn đan xen giữa vàng và trắng trông lộng lẫy nhưng lại đầy rùng rợn, hóa ra đó là hình dạng của những chiếc đầu lâu. Chẳng lẽ đây là một loài độc vật?
Cố Bích Quân theo bản năng nhận ra mối nguy hiểm, lớn tiếng quát: “Bao vây lại, chém chết nữ nhân đó, đừng để nàng thả con hồ điệp đó ra, nó có thể có độc!”
Nhóm thủ vệ giật mình xách đao chém Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhíu mày, Cố Bích Quân nhạy cảm ngoài dự đoán của nàng!
Cảnh Minh cười lạnh lùng: “Đám ô hợp các ngươi, cũng dám kêu gào trước mặt cô nãi nãi sao!”
Hai thanh song đao của nàng ấy múa liên tục không kẽ hở, bừng bừng sát khí khiến những người kia không thể tới gần Minh Lan Nhược.
Thỉnh thoảng có cá lọt lưới muốn đánh lén Minh Lan Nhược cũng bị những mũi tên lạnh lùng từ ngoài cửa bắn xuyên tim, đoạt lấy tính mạng!
Thì ra Trần Ninh đã chiếm giữ một vị trí cao trên cây cổ thụ bên ngoài Nghị Sự đường, tay cầm nỏ bắn không trượt phát nào, mỗi mũi đều chí mạng!
Minh Lan Nhược nhìn Cố Bích Quân cười lạnh như băng rồi giang hai cánh tay, xoay người lắc mu bàn tay, nói nhỏ: “Lên!”
Cổ điệp lộng lẫy bị tung lên không trung, khoảnh khắc khi nó vỗ cánh hình như phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Đôi cánh trắng vàng đan xen bay múa, vẩy ra rất nhiều bột phấn nhỏ xíu màu vàng.
Cùng với động tác xoay người của Minh Lan Nhược, một người một điệp hòa vào nhau tạo thành một nghi thức cầu khấn hoa lệ, quỷ dị và lóa mắt.

Ads
';
Advertisement