Minh Lan Nhược - FULL

Mà trong thành, giờ phút này không ít người cũng bị pháo hoa bất thình lình kia thu hút sự chú ý.
Một đội binh lính tuần phòng đội mũ giáp cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Sau đó bọn họ đồng loạt buộc một dải vải trắng trên cánh tay trái.
Còn có hai ba đội, bỗng nhiên nổi lên nội loạn, có binh lính bạo khởi giết người, đột nhiên đồng loạt giết chết bạn đồng hành trong đội ngũ của mình.
Bạn đồng hành vốn sớm chiều làm bạn đột nhiên hạ độc thủ, phần lớn người đương nhiên bất ngờ không kịp đề phòng mà đi gặp Diêm Vương.
Mà sau khi đắc thủ các binh sĩ lập tức cũng buộc một sợi vải trắng ở trên cánh tay trái, để phân biệt.
Cùng lúc đó, cũng có mấy chục người mặc các loại quần áo làm việc ở các nơi bỗng nhiên buông công việc trong tay xuống.
Bọn họ đồng loạt chạy về phía một sân nhỏ, hành tung quỷ mị, là cao thủ thân thủ hàng đầu.
Trong sân có một bóng người cao gầy rụt rè đứng ở đó, đang hầu hạ người bên cạnh, mặt và tay sạch sẽ, tháo tất cả ngụy trang xuống.
Lộ ra một khuôn mặt trắng như tuyết tinh xảo hơn cả nữ nhân, khóe mắt hắn nhuộm chút đỏ tươi yêu dị, môi mỏng như tô son.
Tiểu Tề Tử cầm mũ ô sa mạ vàng đội lên thay chủ tử gia nhà mình, lại sửa sang lại bông tai màu vàng hoa lệ rơi xuống.
Giác Tú cầm Tú Xuân đao và áo choàng kim ngân tuyến tú hoa lệ đứng ở một bên, sau đó thay hắn phủ thêm áo choàng.
Thương Kiều mặc áo phi ngư màu đỏ tươi, cả người thoạt nhìn như một đốm lửa diễm lệ hung hăng ngang ngược trong đêm tối.
Một đám mấy chục người đến sân rộng rãi này, cả nam cả nữ, đồng loạt đứng hầu một cách yên tĩnh, giống như bọn họ đã quen với loại chờ đợi này.
Hắn xoay người, áo choàng xoay ra một mảnh ngân quang lạnh như băng, nhàn nhạt lên tiếng: “Tới rồi?”
Những người trong sân được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt quỳ một gối hành lễ: “Tham kiến đốc chủ, đốc chủ Thiên Tuế!”
Hắn nhìn tia lửa tản ra phía chân trời, chậm rãi kéo găng tay tơ tằm trên tay: “Hôm nay là ngày tốt để nhận hàng, đi đi, xếp ổn thỏa mọi thứ bản tọa muốn lại.”
“Vâng!” Mấy chục người kia đồng loạt đáp.
Thương Kiều nhìn Tiểu Tề Tử: “Bảo bọn họ cũng buộc vải trắng lại, đừng để người của Tiểu nương nương ngộ thương người của chúng ta.”
Tiểu Tề Tử lén nhìn chủ tử gia nhà mình, cánh tay người trong tay Tiểu nương nương buộc vải trắng, để biện địch ta.
Gia thật sự là cáo già, để cho người một nhà cũng buộc vải trắng trà trộn vào.
Chủ tử gia lập tức vét sạch Cố gia trại, kiếm lời túi riêng, có tính là trộm tiền riêng hay không?
Nếu để cho tiểu nương nương biết, chỉ sợ ‘tiểu mầm mầm’ kia lại phải trưởng thành muộn hơn chút đấy.
Hắn ta lén nhìn vạt áo choàng của mình, hơi ưu thương, ai, mình lo lắng gia làm gì, mầm non của mình đã cắt sạch sẽ như vậy, đời này cũng không mọc đầu.
Quên đi, không nghĩ nữa, chuyện Đông Bắc Cương sắp kết thúc rồi, rất nhanh, hắn ta có thể về kinh thành, gặp Xuân Hòa tỷ tỷ rồi…
Hắn ta lén mua rất nhiều đặc sản mang đến cho Xuân Hòa tỷ tỷ, trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Tề Tử hiện lên mạt đỏ ửng vui vẻ.
Tuy rằng hắn ta không có tiểu mầm mầm nhưng cũng không yêu cầu xa vời, lén nhìn Xuân Hòa tỷ tỷ vui vẻ, nhìn nàng ấy sau này gả cho người tốt là được.
Thương Kiều bất thình lình quét mắt nhìn hắn: “Động tình cái gì, còn không đi làm việc!”
Tiểu Tề Tử lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, nghĩa phụ.”
Hắn nhìn về phía đám người Tâm Tú, Giác Tú thản nhiên nói: “Đi thôi, nên đi cửa chính nghênh đón Tần vương điện hạ, nếu chậm, lát nữa người của tiểu nương nương mở cửa thành, chúng ta sẽ thất lễ.”
Hắn nheo đôi mắt phượng yêu dị lại, vui vẻ cong khóe môi, thật sự là chờ mong nhìn thấy biểu cảm của Tần vương khi thấy hắn xuất hiện ở chỗ này.
Nhất định rất thú vị.

Trên đầu thành, chẳng biết từ lúc nào, đã có một khung cảnh đại loạn.
Trong nguy cơ bạn đồng hành trong sơn trại vốn nên hợp lực nghênh chiến kẻ địch lại đột nhiên có người cầm đao kiếm chống lại nhau!
Binh lính không phòng bị đang chuyên tâm đối địch bị một đao của người mình cắt cổ, hoặc là một kiếm xuyên thẳng tim.
Cố Đại giơ đao ngăn cản thanh kiếm đâm về phía mình.
Hắn ta phẫn nộ lại kinh ngạc nhìn thân vệ vừa mới thông báo tin tức cho mình: “Trường Niên, ngươi điên rồi sao, ta là chủ tử của ngươi!”
Thân vệ của mình lại giơ kiếm đánh lén mình, nếu như không phải đúng lúc hắn ta xoay người cầm tên, nhìn thấy động tác đánh lén của đối phương thì giờ phút này hắn ta đã bị đâm thủng rồi!
Thân vệ tên Trường Niên kia đánh lén không thành, cười khẩy, một lần nữa giơ kiếm lao về phía hắn ta: “Ngươi là tên chủ tử phiền phức, chó phản đồ!”
Cố Đại xoay người tránh đi, lại trong nháy mắt hiểu được, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi là phản quân năm đó trốn xuống núi!”
Những người này lại ẩn núp lâu như vậy!
Không cần nghĩ, những binh lính đột nhiên đánh lén trên đầu thành chính là nhóm người này!
Trường Niên khinh miệt nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất: “Nhưng thôi đi, các ngươi còn không bằng đám heo chó này, mới là người phản bội Tiêu Soái và Xích Huyết, chạy tới chịu chết, đến điện Diêm Vương gặp cẩu phụ của ngươi đi!”
Hắn ta là di cô thế hệ mới, sinh ra ở Đông Bắc Cương, vừa lên tiếng đã mắng phụ thân, đâu còn cung kính như lúc trước, kích thích Cố Đại tức giận, xách đao chém Trường Niên!
Trường Niên kiềm chế Cố Đại, khiến Cố Đại không có đầu óc mất quyền chỉ huy, đánh nhau cùng một chỗ với mình!
Trên đầu thành không có người chỉ huy, khung cảnh càng hỗn loạn.
Nhưng thương thế trên người Trường Niên ngày càng nặng, mắt thấy đao của Cố Đại sắp chém hắn ta thành hai nửa.
Hắn ta lại không lùi bước chút nào, lao tới với ý niệm phải chết, ý đồ chết cũng phải cắn một miếng thịt của đối phương .
Nhưng lúc này, bỗng nhiên một tia lưu quang màu bạc hiện lên “Phốc xuy” một tiếng, một cây ngân thương nhất thời hung ác xuyên qua ngực Cố Đại.
“A!” Cố Đại không dám tin nhìn huyết động trên ngực mình.
Hắn ta lại nhìn về phía bóng dáng cao lớn đột nhiên nhảy lên đầu tường, mũ vàng giáp bạc.
Nam nhân tựa như thiên tướng hạ phàm nở một nụ cười lành lạnh của thổ phỉ về phía hắn ta, một tay nắm chặt trường thương xuyên thủng ngực hắn ta hung hăng nhảy lên.
Cố Đại lại bị hắn ta dùng một tay nhấc lên giữa không trung.
“Ngươi… là Tần Vương!” Cố Đại chỉ cảm thấy ngực đau nhức, khóe mắt muốn nứt ra nhìn tướng quân dưới ánh trăng bạc lạnh lẽo kia.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thậm chí mặc kệ hắn ta, khinh miệt mà tùy ý quăng hắn ta, đột nhiên quát to: “Thủ lĩnh thổ phỉ đã bị giết, nếu các ngươi không đầu hàng, giết không tha!”

Ads
';
Advertisement