Minh Lan Nhược - FULL

Hôm nay nàng giết người diệt khẩu, mang theo nhiều độc dược, thuốc giải độc cũng mang theo không ít nhưng ai đi giết người mà mang theo thuốc giải xuân dược chứ?
Cảnh Minh vội nuốt vào, nếu còn sức, có thể cõng đại tiểu thư lên lưng mà trốn thoát!
Trần Ninh đang định uống thuốc thì nhìn thấy Vệ Dã thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, rút dao định cắt cổ.
Hắn ta giật mình, dùng một chưởng đánh bay con dao của Vệ Dã: “Ngươi điên rồi!”
“Người như ta rất bẩn thỉu, không còn đáng để sống. Chúng ta không thể… chúng ta không thể để Cố Bích Quân được như ý, làm tổn thương tiểu thư được!”
Vệ Dã loạng choạng một bước, sau đó mặt đỏ bừng rút đao của người khác ra, chuẩn bị tự sát!
Những người khác vừa nhìn thấy hành động của Vệ Dã, cũng định thi nhau dùng kiếm tự sát trong khi vẫn còn lý trí!
Nếu làm tổn thương đại tiểu thư thì bọn họ tình nguyện chết!
Trần Ninh đành phải vận dụng nội lực, lớn tiếng gầm lên: “Dừng lại, chúng ta còn chưa đến bước này!”
Trần Ninh vừa nói vừa túm lấy cổ áo Vệ Dã, nhét thuốc vào miệng hắn ta: “Ngươi bình tĩnh lại chút cho ta”
Vệ Dã không phòng bị đã nuốt thuốc vào, khô nóng trong cơ thể bỗng nhiên được khống chế.
Hắn ta kinh hãi nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, ngươi…”
“Nhân lúc chúng ta còn giữ được lý trí, mau dẫn đại tiểu thư đi đi! Đi gọi người đi! Họ đi rồi thì chúng ta có chuyện gì cũng không sao!”
Trần Ninh thở hổn hển, máu sôi sùng sục khắp cơ thể.
Hắn ta vừa sử dụng nội lực, dược tính phát tác càng mãnh liệt hơn, khó có thể khống chế được mà muốn đến gần Minh Lan Nhược và Cảnh Minh.
Minh Lan Nhược nhìn thấy các thành viên Xích Huyết khác đang cố gắng duy trì sự tỉnh táo, mau chóng nằm trên lưng Cảnh Minh, đưa ra quyết định thật nhanh: “Đi thôi!”
Trần Ninh nói không sai, chỉ khi nàng và Cảnh Minh rời khỏi đây thì những người khác mới có cơ hội sống sót!
Trần Ninh, người có tu vi cao nhất, đã bị dược tính ăn mòn và đã mất đi lý trí hoàn toàn.
Hắn ta bỗng nhiên ngước đôi mắt đỏ hoe lên, chồm tới túm lấy vạt áo của Cảnh Minh, ánh mắt hỗn loạn: “Cảnh Minh, Cảnh Minh…”
Cảnh Minh bị hắn ta tóm ngực, cau mày lại, theo bản năng muốn đá vào eo và bụng hắn ta một cái.
Nhưng nàng ấy do dự một lúc, cuối cùng đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn ta quỳ xuống đất.
Sau đó, nàng ấy vội quay người cõng Minh lan Nhược trên lưng rồi vận công bay về phía cành cây.
Vào lúc này thì những cao thủ Xích Huyết khác đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy và đôi mắt đỏ rực đuổi theo họ.
Vệ Dã nghiến răng nghiến lợi nhặt bao kiếm lên, nghiêm mặt nói: “Cảnh Minh, ngươi mang đại tiểu thư đi, để ta sẽ chặn lại!”
Minh Lan Nhược giật mình: “Vệ Dã, thuốc này chỉ có thể tạm thời trấn áp, cùng lắm là trong hai giờ! “
Không phải Vệ Dã định tự sát lần nữa đấy chứ?
Vệ Dã mở bao kiếm ra, cố gắng lao tới chỗ thuộc hạ bị mất lí trí, cười khổ: “Nếu ngài không ở đây, ta sẽ không tự sát nữa, xin ngài hãy mau chóng rời đi!
Cảnh Minh vội cõng Minh Lan Nhược trên lưng rồi bay đi, chạy thẳng xuống núi.
Sau lưng không ngừng truyền đến tiếng nắm đấm đá đan xen, cùng với tiếng người đuổi theo họ.
Nhịp tim Minh Lan Nhược ngày càng nhanh, miệng khô khốc, như vậy là nàng cũng bị trúng dược
Nàng không khỏi cười khổ, không thể ngờ rằng sau khi giết chết phản đồ của Xích Huyết thì giờ lại đến lượt nàng trốn thuộc hạ của mình!
Cố Bích Quân dù đã chết, cũng là một đối thủ đáng gờm mà cả đời ít nhìn thấy!

Ở dưới chân núi, Đề kỵ Hắc Y của Đông Xưởng giơ đuốc bảo vệ Thương Kiều suốt chặng đường phía sau núi, thúc ngựa phi nhanh.
“Một trong những do thám của chúng ta đã tìm thấy một đám sát thủ lợi hại đang bảo vệ Cố Bích Quân khi nàng ta chạy trốn, thế nhưng người của tiểu nương nương rất mạnh và đã giết chết tất cả bọn họ rồi.”
“Không biết tại sao những thuộc hạ của tiểu nương nương đang bắt đầu bao vây tiểu nương nương và nữ thị vệ, nét mặt của bọn họ có gì đó không đúng lắm, giống như bị đánh thuốc, thần trí mê sảng!”
“Một mình do thám của chúng ta không ngăn cản được nhiều người như vậy, chỉ có thể vội vàng đi cầu cứu! “
Tiểu Tề Tử trầm giọng nói về tin tức mới.
Ánh mắt Thương Kiều u ám: “Bản thân Cố Bích Quân cần những sát thủ lợi hại, không biết khi nào mới xuất hiện, đám sát thủ đó có lẽ đến từ kinh thành, muốn tách riêng ra lấy mạng của Tần Vương và Nhược Nhược.”
Chỉ là không biết Cố Bích Quân đã sử dụng thủ đoạn gì!
Hắn quất roi cưỡi ngựa lên núi nhưng cuối cùng trời tối, đường núi thì hiểm trở, vậy nên không thể tăng tốc được.
Thương Kiều dứt khoát bỏ ngựa lại, dùng khinh công bay luôn lên ngọn cây rồi chạy về hướng mà do thám chỉ.
Ban đêm trời quá tối, hắn dùng nội lực hét lớn: “Minh Lan Nhược!”
Lúc này thì đạo tặc ở Cố Gia Trại sớm đã trốn thoát rồi, chẳng bằng gọi người luôn!
Hét lên mấy lần, hắn nhìn thấy bóng cây cách đó không xa đung đưa, mơ hồ nghe thấy có người hét lên: “Không được qua đây!”
Hắn nhắm mắt lại tập trung dùng nội lực lắng nghe, hắn nghe được hai hơi thở dài và mỏng, trong đó một người yếu đuối rõ ràng là người không có nội lực!
Thương Kiều vội vàng phi như diều hâu bay lượn giữa rừng, dẫn đầu hất đám người ra, vội vàng lao ra ngoài tìm Minh Lan Nhược.
Đúng thật, nửa canh giờ sau, hắn chạy đến một nơi, đã nhìn thấy một bóng người, không, hai bóng người, từ trong rừng nhảy ra.
Dưới ánh trăng, Cảnh Minh cõng Minh Lan Nhược, chật vật nhảy ra ngoài.
Minh Lan Nhược gặp Thương Kiều, thế nhưng không tỏ ra vui mừng mà ngược lại là kinh hãi: “Thương Kiều, không phải ta đã bảo ngài đừng tới rồi sao? Đi ra đi!”
Những hạt giống kia dính dược và sẽ bám lại trên thân người, bây giờ trên người Trần Ninh và những người khác dính toàn những thứ đó!
Thương Kiều giật mình, chưa kịp phản ứng chỉ cảm nhận ở phía đối diện có một cơn gió từ những kẻ truy đuổi Minh Lan Nhược ập vào mặt mình.
“Đáng chết mà! Mau bịt miệng và mũi lại!” Minh Lan Nhược cắn răng, nghiêm nghị mà hét to.
Trần Ninh và những người khác đã thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực, lao ra khỏi núi như dã thú, vây họ ở giữa.
Những hạt sương nấm trên người họ bị gió thổi bay thẳng vào miệng và mũi của Thương Kiều!
Hắn giơ tay áo lên che chóp mũi nhưng lại cảm thấy một đợt rung lắc trước mắt mình, miệng và mũi nóng lên, khô nóng đến nỗi cả linh đài cũng hoảng loạn.
Minh Lan Nhược thấy vậy, đôi mắt nàng trừng to, cả người cảm thấy khó chịu!
Đáng chết! Tu vi của vị gia này này đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, lại có võ công cao nhất trong tất cả mọi người, nói cách khác là hắn sẽ phát tác chỉ trong nháy mắt.

Ads
';
Advertisement