Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Tề Tử bận rộn cả một đêm, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi uống ngụm trà nóng, tâm trạng tốt lên một chút: “Những người bên cạnh tiểu nương nương kia, tìm đại phu xem qua một chút, ngâm nước lạnh, làm dược tính tản hết đi, đừng để lại gây ra phong hàn gì đó.”
Minh phi nương nương đối xử với đám người bọn họ rất tốt. Hình như tiểu nương nương sẽ không xem thường hoạn quan, chẳng được mấy người coi bọn họ là người bình thường.
Hắn ta cũng giúp đỡ chăm sóc người của nàng một chút.
“Đại phu cũng không hiểu rõ hạt giống của loại độc khuẩn này lắm, chỉ có thể làm theo cách giải xuân dược bình thường, nước lạnh phát tán thêm thuốc thanh tâm hoạt huyết, chịu đựng qua đêm nay là ổn rồi.”
Đề Kỵ Hắc Y kia nói.
Tiểu Tề Tử gật đầu, mệt mỏi nói: “Phía bên chủ tử gia, bảo toàn bộ bọn Tâm Túc đi ra ngoài tìm, tất cả nhất định không thể lơ là!”
“Vâng!” Đề Kỵ Hắc Y ôm quyền rời đi.
Lúc này Cảnh Minh cũng tràn đầy mệt mỏi đi ra từ phòng Vệ Dã.
“Đồng bọn kia của ngươi thế nào rồi?” Tiểu Tề Tử thấy thế đứng dậy hỏi.
Cảnh Minh gật đầu: “Hắn ta uống thuốc của đại tiểu thư, giữ lại được tính mạng, ta lại dùng nội lực điều trị tim mạch bị tổn thương của hắn ta, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”
Tiểu Tề Tử nhìn sắc mặt nàng ấy không tốt thì đã biết đây là do nội lực hao tổn quá nửa.
Hắn ta suy nghĩ một lát, đưa cho Cảnh Minh một viên thuốc đựng trong chiếc hộp tinh xảo: “Đây là viên thuốc có thể mau chóng khôi phục nội lực, hiệu quả cực tốt, sau khi dùng xong thì ngồi thiền điều chỉnh hơi thở ba mươi sáu Chu Thiên, ngươi có thể khôi phục được phần lớn nội lực.”
Cảnh Minh vừa nghe thấy có thứ tốt như vậy, ngay tức khắc cười vỗ vai Tiểu Tề Tử: “Cảm ơn nhé, nợ ngươi một lần!”
Nàng ấy biết loại thuốc bí mật này là thứ quý giá khi đối đầu với kẻ địch bị thương và không có nội lực mà cho dù là ở Đông Xưởng cũng không phải ai cũng có,
Toàn là thứ giữ mạng đấy.
Tiểu Tề Tử bị vỗ có hơi đau, hắn ta có hơi ngại ngùng nói: “Chuyện đó, …Cảnh Minh, ngươi biết Xuân Hòa tỷ tỷ thích cái gì không? Ta có được chút đặc sản, lại sợ không hợp khẩu vị của tỷ ấy.”
Cảnh Minh và Xuân Hòa tỷ tỷ là tỷ muội khác họ sống chết có nhau, hắn ta giúp đỡ một chút cũng là điều nên làm.
Cảnh Minh nhìn Tiểu Tề Tử, từ sau khi mối quan hệ kinh hãi thế tục của đại tiểu thư nhà mình và Thiên Tuế Gia bị nàng ấy biết được.
Nàng ấy có hơi nhạy cảm đối với thái giám.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Tề Tử, nàng ấy nheo mắt: “Ngươi đánh chủ ý vào Xuân Hòa tỷ tỷ của ta?”
Mặt Tiểu Tề Tử trắng bệch ngay tức khắc, vội vàng xua tay: “Không phải, Xuân Hòa tỷ tỷ thường xuyên làm đồ ăn ngon cho ta nên ta muốn có qua có lại mà thôi.”
Sao hắn ta xứng chứ? Xuân Hòa tỷ tỷ phải gả cho người tốt cơ!
Cảnh Minh đánh giá trên dưới hắn ta một vòng, lắc đầu: “Điểm này của ngươi không giống nghĩa phụ của ngươi, Xuân Hòa tỷ tỷ không có sở thích đặc biệt gì cả.”
Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi.
Tiểu Tề Tử thở dài, sao hắn ta có thể giống nghĩa phụ được chứ?
Mầm của nghĩa phụ còn có thể lớn lên, mầm của hắn ta có tưới nước nữa cũng không có cách nào lớn lên được.
Chỉ có điều không biết bây giờ gia thế nào rồi? Đang làm gì.
Hắn ta mệt đến độ sắp sụp đổ rồi.

Đúng vậy, sụp đổ.
Ngươi từng sụp đổ chưa?

Hắn nheo đôi mắt phượng lại, mê ly nhìn trăng trên trời, nghĩ… thực ra hắn từng sụp đổ rồi.
Thời thiếu niên, mất đi tất cả, cuối cùng đến cả thân thể cũng quyết định từ bỏ, lúc giết người lần đầu tiên, ừ, còn có một lần đó, lúc từ bỏ cả giới hạn làm người.
Thực ra hắn từng sụp đổ đâu chỉ một lần.
Cuộc đời của hắn hình như lúc nào cũng bị đập nát, gây dựng lại, lại đập nát, lại gây dựng lại.
Những năm đó, sụp đổ đã từng là trạng thái bình thường.
Nhưng sau khi bò lên từ trong vũng bùn bãi máu đỉnh cao quyền lực, những sụp đổ đó đã là chuyện của rất lâu trước kia rồi.
Mãi đến lần này đây, mồ hôi chảy từ trên trán xuống, từ mí mắt trắng mịn lăn qua lông mi vừa dài vừa đen, làm mờ đi ánh mắt như dã thú của hắn.
Khoảnh khắc hắn dùng ‘bảo đao’ nóng hổi trên người kia đâm thô bạo vào cơ thể mà hắn ngày đêm mong nhớ, tất cả phòng tuyến của lý trí đã bị sụp đổ hết.
Hắn từng nói muốn dùng nàng để “mài đao hiến tế”, từng nói không chỉ một lần, đoán chừng là nàng đã quên hết rồi.
Thân thể này mềm mại yếu ớt như vậy, lúc bị ‘bảo đao’ của hắn đâm thật sâu vào chắc là đau lắm nhỉ?
Cả người nàng đang phát run, nắm chặt đầu vai hắn, cả người chảy mồ hôi nhưng lại quật cường không chịu xin tha, một đôi mắt xinh đẹp thanh tú tuyệt diễm đỏ lên nhìn chằm chằm vào hắn.
“Thương… Kiều… ngài…”
Tưởng rằng hắn sẽ bỏ qua cho nàng sao? Là những yếu đuối hắn giả vờ trước kia đã mê hoặc được người thông minh như nàng sao?
Nhưng cảm giác ‘bảo đao’ của hắn đâm sâu vào cơ thể nàng sảng khoái như vậy, chất lỏng nóng bỏng dính nhớp như máu chảy xuôi qua lưỡi dao và cảm giác trên bàn tay trắng nõn sạch sẽ của hắn…
Giống như lữ khách trong sa mạc, cuối cùng cũng uống được một bình nước, khi dòng nước nóng bỏng trôi xuống theo cổ họng.
Tất cả cơn khát được xoa dịu hết.
Hắn thích vẻ đẹp vụn vỡ như sắp chết của nàng biết bao.
Sướng đến độ da đầu tê dại, sự khuây khỏa kỳ lạ không có lý nào để tin, trước mắt cũng trở nên trắng xóa.
Hắn nghĩ đến lúc mình giết người lần đầu tiên, cảm giác lúc trường đao dính đầy máu.
Thương Kiều u ám lại vui vẻ nở nụ cười, hắn thật sự thích đao, đao trên bất kỳ ý nghĩa nào.
Nhưng áp lực điên cuồng phun ra, mồ hôi chảy xuôi qua mắt, đau đớn nhưng hắn lại không muốn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đau đớn cũng rất vui sướng.
“Ha…” Hắn khàn khàn nở nụ cười, gắt gao giữ vững lưng của nàng, chẳng trách những con súc sinh lại mê luyến những chuyện này, hóa ra là vậy.
Hắn cũng là một súc sinh tàn nhẫn, trước kia hắn trân quý yêu thương không nỡ với nàng bao nhiêu.
Bây giờ lại muốn dùng ‘bảo đao’ của hắn đâm hỏng nàng bấy nhiêu.
Khiến nàng cảm nhận được sụp đổ giống như hắn là cảm giác gì.
“Thương Kiều… Ngài đừng như vậy…” Nàng mang theo tiếng khóc vỡ vụn, ẩn nhẫn lại mang theo khẩn cầu, hơi thở mềm mại run rẩy lướt qua tai hắn.
Gió đêm lạnh lẽo như vậy, nước dưới thuyền buốt giá như thế, chỉ có nước mắt, thân thể và hơi thở là nóng bỏng.

Ads
';
Advertisement