Thương Kiều nhìn thấy cảnh co rúm lại này của cậu bé, không hiểu sao trước mặt liền liền lướt qua vô số hình ảnh vụn vặt.
Cứ như từ rất lâu trước đó, chính bản thân hắn cũng như vậy, cầu xin sống sót …
Hắn thả lỏng tay, tầm mắt nhìn xuống, lãnh đạm nói: “Hôm nay tâm trạng bản tọa tốt, không ăn thịt ngươi nữa.”
Ánh mắt Tiểu Hi Nhi sáng bừng, lập tức đáp lại: “Sau này cũng đừng ăn nữa! Mẫu thân bảo rồi, thái giám có ăn thịt trẻ con thì cái đó cũng không mọc ra, mấy lời đó đều là người xấu nói bừa thôi!”
Cậu muốn ngăn chặn khả năng cái lão yêu quái này ăn cậu và cũng không ăn những đứa trẻ khác nữa!
Khóe mắt thanh tú của Thương Kiều khẽ giật: “Mẫu thân ngươi suốt ngày nói mấy thứ gì với ngươi vậy!”
Tiểu Hi Nhi nghiêm túc giơ ra một ngón tay: “Thú vui từ nhỏ của ta đều là thảo dược do mẫu thân ta trồng, sách đọc viết cũng đều là sách y của mẫu thân, ta rất rành đó ~ “
Nói xong, cậu bé quan sát Thương Kiều một lượt: “Trong sách y có viết trước đây vào Triều Đường Đại thái giám muốn mọc cái của quý nên liền ăn thịt trẻ con, để cho tiểu thần y đây hỏi thử, ngươi ăn nhiều thịt trẻ con như vậy, đã mọc ra chưa?”
Nói rồi, vẻ mặt cậu lộ rõ vẻ hóng hớt “Cho ta xem một tý”, nhìn chằm chằm vào eo Thương Kiều.
Thương Kiều thấy vùng hông phát lạnh: “…”
Hắn ta đau đầu, thật sự!
Bản thân Minh Lan Nhược lúc đó cùng lắm mới có mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, mà khi đã sở hữu được lại còn đòi thêm.
Giống hệt nàng y như đúc!
“Được, sau này bản tọa không ăn thịt trẻ con nữa, nhưng nếu như để bản tọa nghe được bên ngoài truyền miệng đi tiểu són khắp nơi gì đó, còn cả chuyện muốn mọc ra cái gì đó, bản tọa sẽ lột da nương của ngươi ra, hầm lên ăn.”
Thương Kiều khẽ cười, duỗi đầu ngón tay ra véo lấy cái má bánh bao của Tiểu Hi, nhéo sang hai bên.
Tiểu Hi bị véo đến lộ cả răng, vội vã hét lên: “Biết rồi, biết rồi! Ngươi đừng ăn mẫu thân của ta!”
Thương Kiều vuốt khuôn mặt cậu bé, dịu dàng cười: “Thế này mới là bé ngoan.”
Bé con này da đúng là mềm thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hi Nhi bị hắn ta xoa nắn méo mó, ra sức giãy dụa: “Buông ra, buông ra!”
Cậu không chiu thua cố cạy khỏi móng vuốt của Thương Kiều, cắn: “A phập.”
Thương Kiều: “…”
Được thôi, oắt con này không gặm đầu, lần này đổi sang cắn tay rồi.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa —— “Cha nuôi, Hòa công công bảo ta mang một ít kẹo hạt thông với bánh Thanh Lương còn có canh lê tuyết tổ yến tới.”
Thương Kiều ung dung đáp: “Vào đi.”
Tiểu Tề Tử bê đồ đi vào, vừa bước vào, đã nhìn thấy nhóc con trắng trẻo đang “Treo” ở trên tay Thương Kiều.
Y không khỏi kinh ngạc giật mình, không dám tin vào mắt mình nhìn Thiên Tuế Gia nhà mình.
Mặc dù y mới nhận Thiên Tuế Gia làm cha nuôi, nhưng chẳng qua cũng là bởi y làm việc tận tụy, vừa mới trở thành Bách bộ Trưởng của Lý Hình trẻ tuổi nhất trong Đông xưởng.
Vậy nên mới được Hòa công công tiến cử nhận Thiên Tuế Gia làm cha nuôi, nhưng trong cung này từ trên xuống dưới, “Con trai nuôi” như y có đến mười mấy người, ngược lại thì người như Hòa công công, lại không phải con trai nuôi của Thiên Tuế Gia.
Nhưng cho dù là Hòa công công thì cũng nào dám như đứa nhỏ này mạo phạm đến ngọc thể của Thiên Tuế Gia?
Y đặt đồ ăn xuống, định đến đỡ lấy Tiểu Hi Nhi xuống: “Đứa nhỏ này sao lại …”
Nhưng Thương Kiều lại xua tay, tỏ ý không cần, sau đó vung vung cánh tay: “Sao nào, bây giờ đổi thành ngươi muốn ăn thịt bản tọa sao? Không ăn mấy món điểm tâm này nữa?”
Ai ai cũng biết phẩm vị của Cửu Thiên Tuế rất tốt, là người kĩ tính, ăn mặc ngủ nghỉ đi lại, không nhất thiết cầu kì hoa lệ, nhưng thứ đồ gì cũng đều tinh xảo sang trọng từ cốt cách bên trong.
Những món ăn từ nhà bếp của Thiên Tuế Gia không hề kém cạnh với nhà bếp trong cung, đến cả đầu bếp cũng là do hoàng đế ban thưởng.
Mấy món thường thấy như kẹo hạt thông, Bánh Thanh Lương đều thơm nịnh mũi, chứ chưa kể đến canh lê tuyết tổ yến trong suốt, đều là đồ dành cho Hoàng hậu nương nương.
Cái miệng nhỏ của Tiểu Hi Nhi lập tức nhả ra, trực tiếp bò lên bàn, không hề khách sáo cầm lấy bánh ngọt ăn: “Ta còn lâu mới thèm ăn thịt ngươi, ăn xong lỡ của quý của ta cũng không thấy đâu mất thì làm thế nào?”
Tiểu Tề Tử: “…”
Thương Kiều: “…”
Có lẽ, đúng là nên đem cái thứ này hầm đi cho rồi!
Cậu bé ăn lấy ăn để, bỗng nhìn nhìn sang Tiểu Tề Từ đứng bên cạnh, hơi tò mò: “Tại sao ngươi trông xấp xỉ với lão yêu tinh này, lại gọi hắn là cha nuôi?”
Tiểu Tề Tử hơi liếc sang chủ tử nhà mình thấy biểu cảm không có gì thay đổi, cười khẽ: “Đó là bởi vì Thiên Tuế Gia đối tốt với bọn ta, cho nên …”
“Cũng có nghĩa là nhận làm cha nuôi, hắn ta sẽ không ăn ngươi nữa, có phải vậy không?” Hai mắt Tiểu Hi Nhi sáng lấp lánh.
Tiểu Tề Tử đơ cả người, lời này ở đâu ra vậy?
Y vừa lén nhìn Thương Kiều vừa căng thẳng đến mức túa cả mồ hôi: “Thiên Tuế Gia … Làm … Cha nuôi sẽ không ăn thịt người …”
“Vậy thì được, ta cũng nhận hắn ta làm cha nuôi.” Cậu bé lau miệng, đưa ra quyết định.
Chỉ cần nhận làm cha nuôi thì lão yêu quái sẽ không ăn thịt người.
Tiểu Hi ngập ngừng, lại nhăn mày lại: “Không được, ngươi đã già như vậy rồi, con trai nuôi của ngươi so ra cũng chỉ nhỏ tuổi hơn ngươi có xíu, ta vẫn nên nhận ngươi làm ông nuôi đi!”
Tiểu Tề Tử: “…”
Cứ như là cái logic này rất có lý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất