Nhưng ngay sau đó, Minh Lan Nhược chợt trở tay bắt lấy cổ tay hắn, vung tay lên, mạnh mẽ: “Bốp!”
Một cái tát không khách khí đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị dưới thân, khiến khuôn mặt trắng bệch của hắn đỏ bừng.
“Vừa phải thôi.” Minh Lan Nhược lạnh nhạt nói, tiện thể hất tay hắn ra, xoa cổ tay mình.
Rõ ràng dùng sức rất mạnh, cổ tay hơi đau nhưng người bị đánh dưới thân kia vẫn nhướng mày cười, biểu cảm vui vẻ.
“Tức giận?” Giọng nói vốn dịu dàng của hắn giờ phút này trở nên khàn khàn quyến rũ, mang theo chút mềm mại, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ đầy dấu tay hắn của nàng.
Minh Lan Nhược lại không kiên nhẫn híp mắt, phiền muốn chết.
Nam nhân vừa mới khai trai, bất kể bao nhiêu tuổi vẫn như thiếu niên dễ bị kích thích lại tò mò, điên cuồng làm các loại giày vò.
Nếu như không phải vì nàng cũng trúng loại nấm độc kia, giữa chừng còn tự ăn dược giữ nguyên khí thì sao có thể chịu đựng đến giờ mà không ngất.
“Nhanh lên, ta muốn trở về, đưa y phục của ngài cho ta!” Minh Lan Nhược không kiên nhẫn nói.
Lúc trước nàng thương tiếc những thống khổ và những giây phút lơ đãng yếu ớt kia của hắn, còn đặc biệt dùng châm pháp bảo vệ tinh khí thủy đạo cho hắn, đến nỗi còn dùng bản thân giải độc cho hắn, tưởng rằng đây là một hồi hoan ái nhẹ nhàng.
Kết quả thì sao…
Hắn giống như điên rồi, giày vò cơ thể của nàng đến rối tinh rối mù.
Đôi môi đỏ sẫm của người dưới thân cong lên cười, chìa tay nắm lấy tay phải đang tát mình, nụ hôn nhỏ rơi xuống lòng bàn tay nàng: “Có đau không?”
Minh Lan Nhược không chút do dự lạnh lùng nhìn: “Đau, có thể kết thúc chưa?”
So với đau, thực ra cảm giác xấu hổ còn nhiều hơn, mặc dù hắn hành động cực ác, như muốn giết nàng dường nhưng lại như một tay chơi hàng đầu trong chuyện này.
Luôn có thể làm nàng muốn sống muốn chết bên bờ vực sụp đổ và hủy diệt nhưng không thật sự tổn thương đến nàng.
Nếu như không phải bởi vì biết tình trạng cơ thể của hắn, nàng không thể tin rằng đây là lần đầu tiên của hắn theo đúng nghĩa.
Thương Kiều khẽ cười, nói xin lỗi rất dứt khoát, giọng nói quyến rũ mê người: “Xin lỗi.”
Sau đó, một tay hắn kéo nàng cúi người xuống, một tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt đạo sau lưng nàng, an ủi: “Có một số việc xem như thiên phú, cám ơn tiểu nương nương dạy bảo và thương tiếc mới đúng.”
Một cỗ nội lực ấm áp theo huyệt đạo sau lưng chậm rãi rót vào kỳ kinh bát mạch.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy eo chân vốn cứng đờ giờ đã thư giãn, bụng nhỏ ấm lên một chút.
“Ha ha…” Minh Lan Nhược lườm cái xem thường, không hề thấy cảm kích.
Loại thiên phú đâm đao này để làm gì, đáng để kiêu ngạo sao? Biến thái!
Thương Kiều liếc mắt một cái đã biết rõ nàng đang oán thầm trong bụng, nhất định nàng đang mắng hắn.
Hắn vừa từ từ di chuyển, vừa thì thầm bên tai nàng: “Tất nhiên là vì sau này học cách đâm đao như thế nào, cũng có thể tránh được chỗ hiểm, không chết người, lại khiến người khác muốn sống muốn chết.”
Hắn từ từ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mại rối bời của nàng, sau đó là bên tai và môi nàng.
Minh Lan Nhược khẽ run, lạnh lùng nhìn hắn: “Biến đi!”
Nàng lại muốn tát hắn!
Vừa rồi đó cũng không phải là lần đầu tiên nàng tát hắn, giữa chừng có một lần hắn làm điều quá đáng, nàng cũng đã tát hắn một cái, để hắn bình tĩnh lại.
Đương nhiên, lúc đó hắn nghỉ ngơi trong cơ thể nàng một lúc, rồi lại càng quá đáng hơn!
“Ha…” Giọng Thương Kiều vẫn vui vẻ dịu dàng, mắt phượng mỉm cười nhưng ánh nhìn lại chứa đầy tà khí.
Hắn kéo nàng xuống, quỷ mị lười biếng dụ dỗ nói: “Thật sự là lần cuối cùng, xong việc thì đi.”
Nói xong hắn đã nắm chặt chân nàng, vừa kéo vừa đè, dứt khoát lại lưu loát tiếp tục chuyện hắn muốn làm.
Minh Lan Nhược cứng đờ, nhắm mắt lại, cắn răng run rẩy chịu đựng: “Nếu lừa ta thì nửa đời sau ngài xác định chỉ là hoạn quan đi!”
Biến thái chết tiệt, vừa rồi lúc nói chuyện với nàng, hắn ở trên người nàng cũng không ngừng lại, giúp nàng giảm bớt khó chịu, cũng là để bây giờ tiếp tục làm chuyện xấu.
Đúng là nàng quá dung túng hắn rồi! Thật sự cho rằng nàng không có cách nào đối phó với hắn sao?
Quên đi, đúng là kiếp trước thiếu nợ hắn, chỉ một lần này thôi, không còn lần sau!
…
Tiểu Tề Tử sắp điên rồi, sáng sớm thức dậy mới nhận được tin tức…
Đề Kỵ Hắc Y hoài nghi Chủ Tử Gia đã rơi xuống vách núi!
Hoặc có thể nói là nhảy xuống vách núi nhưng chẳng lẽ trong núi này có quỷ sao? Nếu không người nào có thể khiến Gia nhảy xuống núi chứ!
Hắn ta muốn đi tìm Cảnh Minh hỏi lại tình huống đêm qua của Gia nhưng trong phòng Cảnh Minh…
Hắn ta đi qua cũng không dám tới gần, không thích hợp, âm thanh kia mặc dù không lớn nhưng đã hầu hạ qua bệ hạ sủng hạnh cung tần.
Làm sao có thể không biết bên trong đang làm gì.
Ôi…
Xem ra độc của loại nấm này, không dễ giải.
Tiểu Tề Tử chỉ có thể tự đi tìm mấy người Tâm Tú vội vàng đi đến bên cạnh vách núi, kết quả…
“Chủ Tử Gia?” Hắn ta kinh ngạc nhìn người không biết đã xuất hiện bên vách núi từ khi nào.
Thiên Tuế Gia tóc tai bù xù, bộ phi ngư phục cũng nhăn nhúm nhưng tinh thần lại sảng khoái, mặt ẩn ý cười, đuôi lông mày mang cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Trong lòng hắn ôm một người mặt không có biểu cảm, nhắm mắt dưỡng thần… Minh phi nương nương.
Tiểu Tề Tử lặng lẽ liếc nhìn Minh Lan Nhược.
Trên người nàng quấn trung y trắng của Thiên Tuế Gia, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo, một đại mỹ nhân lạnh lùng, chẳng qua mặt mày càng trở nên quyến rũ.
Nếu không phải vì bị Thiên Tuế Gia ôm, giống như không thể đi lại, hắn ta đã hoài nghi vị Đại tiểu thư kia vừa chạm đất đã vội vàng phất tay áo bỏ đi không quay đầu lại.
Thế này… Là sao vậy?
“Bọn Vệ Dã thế nào rồi?” Đột nhiên Minh Lan Nhược lên tiếng, sau cuộc hoan ái thì giọng nói của nàng không tự chủ cũng lười biếng khàn khàn giống như Thương Kiều,.
Đám người Đề Kỵ Hắc Y và Tâm Tú dừng lại, không tự chủ được nhìn sang.
Đột nhiên Thương Kiều nhướng mày lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tiểu Tề Tử thông minh nói: “Vẫn tốt, mọi người vẫn ổn, người yên tâm.”
Lúc này Tâm Tú và những người khác mới nhận ra mình bị vẻ lơ đãng của Minh Lan Nhược hấp dẫn, họ vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu.
Minh Lan Nhược nghe thấy những gì Tiểu Tề Tử nói, nàng chỉ gật đầu, cũng lười giải thích thêm nữa, mọi người đều ổn cả, vậy là được rồi.
Nàng nghiêng đầu, tựa thẳng vào vai Thương Kiều, ngủ.
Thương Kiều cẩn thận nhẹ nhàng ôm người trong tay, đưa mắt nhìn Tiểu Tề Tử và nói: “Chuẩn bị nước ấm, đồ ăn ngon.”
Tiểu Tề Tử vội vàng gật đầu: “Ngài yên tâm, đã tận dụng sân của Cố Bích Quân và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất