Minh Lan Nhược - FULL

Cảnh Minh hơi ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng: “Thực ra cũng không có gì chỉ cảm thấy hơi khó chịu, chắc ngày mai sẽ ổn thôi.”
Bây giờ Minh Lan Nhược mới cảm thấy yên tâm, lại nghĩ đến xuân độc có trong nấm độc cũng sẽ giúp cho thân thể của Cảnh Minh được chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận lần đầu quan hệ, không đến mức bị tổn thương.
Minh Lan Nhược suy nghĩ một lát rồi đứng dậy tìm gì đó trong hòm thuốc một lúc, sau đó lấy một lọ thuốc mỡ cho nàng ấy: “Đây là thuốc giảm nhiệt tiêu sưng, nhớ dùng.”
Nàng là đại phu, theo bản năng dặn dò Cảnh Minh: “Trước hay sau đều phải dùng di tử, nước sạch để giữ cho cơ thể sạch sẽ, cơ thể nử tử và nam tử khác nhau, trong lúc quan hệ chắc chắn sẽ yếu ớt hơn nam tử nhiều.”
Cảnh Minh ngay lập tức tỏ vẻ không đồng ý: “Ta không hề yếu đuối hơn nam tử, tối qua, dù là lần đầu tiên, Trần Ninh có hơi dữ dằn, làm ta cảm thấy… nói chung là hơi kỳ lạ.”
Nàng ấy thấy mặt Minh Lan Nhược có vẻ lạ, trên khuôn mặt như trẻ con của nàng ấy hiện ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, rồi nghênh mặt, không chịu thua:
“Ta cũng không sợ hắn ta, sau này không còn đau nữa ta sẽ xoay người ở trên bắt nạt hắn ta! Hắn ta kêu rất dễ nghe, bề ngoài cũng dễ nhìn, giống như những cô nương trong thanh lâu lúc trước ta từng nhìn lén…”
“Dừng lại, dừng lại! Những chuyện này không thể nói bừa được!” Minh Lan Nhược nhất thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cám ơn nhưng nàng thật sự không muốn quan tâm đến quá trình “Đánh nhau trên giường” của thuộc hạ nhà mình đâu!
Cảnh Minh cũng cảm thấy mình đã đi hơi xa, ưỡn ngực ra, nói một cách khô khan: “Dù sao không có chuyện nữ tử không bằng nam tử, ta cũng sẽ không chịu thua nam nhân!”
Minh Lan Nhược nhất thời không biết phải nói gì, đúng là người con gái Hoa Hạ suốt đời kiên cường!
Nàng chỉ đành mạnh tay nhét lọ thuốc mỡ vào tay Cảnh Minh:
“Việc nói nữ tử không thua kém nam tử có nghĩa là mọi người đều là con người, đều có trí óc, không có sự khác biệt về giá trị giữa nam và nữ. Nhưng cơ thể của nam và nữ có sự khác biệt, điều này tu vi võ nghệ không thể thay đổi được.”
“Chuyện nam nữ ân ái, nếu không chú ý một chút, dễ bị viêm nhiễm, gây ngứa ngáy và đau đớn khó chịu!”
Nha đầu này tính cách mạnh mẽ, với tư cách là chủ nhân và đại phu nàng phải dạy bảo nàng ấy một số điều.
Cảnh Minh thấy chủ nhân của mình có vẻ nghiêm túc, nhận lấy thuốc mỡ và nghiêm nghị gật đầu: “Vâng, Cảnh Minh đã hiểu rồi.”
Được rồi, tiểu thư là đại phu, đại phu nói chắc chắn không sai.
Nói rồi, nàng ấy liếc nhìn tiểu thư của mình, nhận thấy những vết thương ở cổ áo và vùng cổ tuy đã phai màu nhiều nhưng vẫn rõ ràng hơn cả của nàng ấy.
Cảnh Minh không khỏi lo lắng: “Tiểu thư, vết thương trên người ngươi có nghiêm trọng không? Đêm qua, trông Thiên Tuế Gia cũng không giống như người có lý trí…”
Tu vi của Thiên Tuế Gia cao hơn hẳn tất cả mọi người, chỉ trong chốc lát bị trúng độc đã thay đổi, nàng ấy đã tận mắt nhìn thấy, tối hôm qua nàng ấy bị Trần Ninh giày vò đã cảm thấy không thoải mái.
Cơ thể tiểu thư mảnh mai sẽ chịu không nổi.
“Ta… Khụ khụ… Ta là đại phu, nếu bị gì ta sẽ tự mình trị.” Lần này, đến lượt Minh Lan Nhược cảm thấy ngượng ngùng.
Cảnh Minh thở dài, hiếm khi nhăn mày: “Tiểu thư, nếu Trần Ninh bên đó không chịu buông tha và tiếp tục gây chuyện, ta phải bàn giao cho Trần Tướng quân thế nào đây?”
Phía sau Trần Ninh còn có phụ thân hắn ta là thủ lĩnh của Xích Huyết quân, xuất thân của hắn ta cũng không thấp, nếu như người Trần gia kiếm chuyện thì nàng ấy sẽ không chống đỡ được.
Minh Lan Nhược nhất thời không biết nói gì, nàng xoa trán: “Những lời ngươi nói… sao luôn khiến ta cảm thấy ngươi giống như một kẻ cặn bã vô trách nhiệm vậy?”
Nàng luôn cảm thấy cuộc trò chuyện này có gì đó kỳ lạ, như thể mọi thứ đã bị đảo lộn.
Gương mặt bầu bĩnh của Cảnh Minh cứng lại, cúi đầu nói khẽ: “Ta không phải kẻ vô trách nhiệm nhưng ta thực sự không muốn thành thân, cũng không muốn làm lỡ dở Trần Ninh. Ta nghĩ rằng nam nhân cũng sẽ không thiệt thòi.”
Nàng ấy không coi trọng lễ giáo thế tục, không có nghĩa là nàng ấy không biết lễ giáo thế tục là gì, trong quân nàng ấy đã nghe nhiều lời lẽ thô tục và bàn tán của đám nam nhân.
Đám nam nhân đó, thiệt thòi chỗ nào chứ?
Minh Lan Nhược nhất thời không biết nói gì. Nàng hiểu rõ tâm tư của Cảnh Minh, trong lòng nàng ấy chỉ có hai điều: trung thành với chủ nhân và theo đuổi cảnh giới tối cao của võ đạo.
Minh Lan Nhược thở dài, quay người lấy một lọ thuốc đưa cho Cảnh Minh: “Trong này là thuốc tránh thai, ta tự tay điều chế, sẽ không gây hại cho cơ thể. Nếu không muốn thành thân thì uống đi.”
Đây là loại thuốc tốt nhất nàng mới điều chế gần đây. Kể từ khi phát hiện tiểu mầm mầm của Thương Kiều sắp trưởng thành, nàng đã bắt đầu chuẩn bị.
Đã là tình nhân, sẽ có ngày cá nước thân mật, triền miên.
Vị đốc chủ kia cũng không phải người ăn chay, trước kia là do không có cách nào mới dùng đủ thứ biện pháp lung tung để thân cận nàng.
Nhưng thân phận của nàng bây giờ không thể mang thai, cho nên nhất định phải sớm chuẩn bị thuốc tránh thai cho tốt.
Cảnh Minh mau chóng cầm nước trà uống một viên thuốc sau đó cất thuốc cẩn thận.
Minh Lan Nhược thở dài, xoa trán: “Về chuyện của ngươi với Trần Ninh… nếu hắn ta cầu hôn ngươi, hãy giải thích rõ ràng, đừng làm mối quan hệ căng thẳng.”
“Ta chỉ muốn làm chuyện ta muốn làm, cũng không muốn tổn thương bất cứ ai.” Cảnh Minh nghiêm túc nói.
Minh Lan Nhược nói khẽ: “Ta biết ngươi không phải cô nương xấu, Cảnh Minh, ngươi có ghét Trần Ninh không?”
Trần Ninh cũng không ghét Cảnh Minh, nếu không với tính tình kia của hắn ta sẽ không chủ động làm những chuyện kia với Cảnh Minh.
Cảnh Minh ngập ngừng một lát, gãi đầu: “Thật ra ta cũng rất yêu thích hắn ta, sau tối hôm qua, ta thật sự… Vẫn rất thích cảm giác ngủ chung, cũng thích cách làm người và bản lĩnh của hắn ta, cũng coi là thích đi?”
Minh Lan Nhược: “…”
Thẳng thắn như vậy sao?
“Nhưng ngươi cũng không vì sự yêu thích này mà muốn thành hôn với hắn ta, sinh con cho hắn ta?” Minh Lan Nhược nghĩ.
Nàng có phần thiên vị Cảnh Minh, cô nương đã gắn bó và trưởng thành cùng mình từ nhỏ.
Bởi vì thế đạo này đối xử với nữ tử cũng không công bằng, dù đọc sách hay làm việc đều bị hạn chế.
Ngay cả kiếp trước nàng cũng chết vì để hoàn thành giấc mộng vĩ đại của nam nhân thế nhưng Cảnh Minh không giống vậy nàng ấy vẫn luôn là nữ nhi giang hồ, giữ được sự đơn thuần vốn có.
Vì sao không thể như nam tử đặt lý tưởng lên trên tình cảm chứ?

Ads
';
Advertisement