Minh Lan Nhược - FULL

Trên đường ôm Minh Lan Nhược đi thăm Minh Quốc Công, Thương Kiều bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Lúc trước, bản tọa đã hỏi tiệm thuốc tốt nhất và đại phu tốt nhất trong thành, nếu nữ tử cùng người vui vẻ, thân thể không khỏe, có cách nào giải quyết không.”
Minh Lan Nhược hừ một tiếng trong mũi: “Ừ… Đốc chủ hỏi như thế nào, là hỏi người khác kiểu giống như dùng đao nhỏ đâm người, đâm nhiều, phải làm sao bây giờ.”
Thương Kiều cứng đờ, khuôn mặt tinh xảo thanh lãnh hơi đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng: “Thân phận này của bản tọa, dù sao cũng không tiện hỏi việc hành phòng, chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi, cho nên đưa ra một ví dụ như đâm đao…”
Chắc chắn Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng đã đến chỗ đại phu đó, biết hắn hỏi thăm tin tức về việc “Minh Lan Nhược” bị đao nhỏ đâm, mới như lửa đốt đi tìm tiểu nương nương.
Nếu không tên kia sao lại trùng hợp mang nhiều dược liệu trân quý như vậy tới đây!
Minh Lan Nhược cũng không biết nên nói là Thương Kiều ngu ngốc hay Thượng Quan Hoành Nghiệp ngu ngốc.
Một đôi đường huynh đường đệ kỳ lạ!
Sao kiếp trước kiếp này nàng luôn gặp gỡ cặp “huynh đệ” kỳ lạ này.
Nàng nằm yên, lười nói chuyện.
Thương Kiều thành thật ôm Minh Lan Nhược đi về phía trước, hôm nay làm vài chuyện ngu xuẩn, đừng nên chọc cho tiểu nương nương không vui nữa.
Cuối cùng cũng có được cơ thể hắn luôn nghĩ tới, đúng là thực tủy tri vị, hắn chỉ muốn ngày nào cũng hòa thuận với nàng, không chịu được việc nàng tức giận.
Minh Lan Nhược vào trong sân, đã vội vàng vào phòng Minh Quốc Công.
Nàng liếc mắt đã thấy thuộc hạ của Vệ Dã cầm chậu ra vào, trong phòng có mùi thuốc, còn có người đang sắc thuốc ở cửa.
Minh Lan Nhược ra hiệu cho Thương Kiều thả nàng xuống, nàng đỡ tay Cảnh Minh vào cửa, quả nhiên vừa vào cửa, đã thấy Minh Nguyên Lãng nhắm hai mắt, mặt mày tái nhợt nằm ở trên giường.
“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì!” Nàng không kìm được tiến lên vài bước ngồi bên cạnh Minh Nguyên Lãng, đưa tay bắt mạch cho ông ấy.
Có người đi lên nhỏ giọng nói: “Minh Phi nương nương yên tâm, Quốc Công gia phúc lớn, mạng lớn, những độc dược kia chỉ vào miệng, ông ấy đã phát hiện, tự mình phun ra nhưng đoán chừng là tổn thương dạ dày, phải tịnh dưỡng cho thật tốt.”
Minh Lan Nhược bắt mạch một hồi, lại kiểm tra khoang miệng Minh Nguyên Lãng, gương mặt lạnh lùng: “Là độc Câu Hôn!”
Tuy rằng phụ thân đang hôn mê nhưng đúng là không có trúng độc quá nặng, ngược lại phun máu là chuyện tốt, phun hết độc ra.
Do lúc trước ông ấy bị Cố Bích Quân giam cầm tra tấn quá lâu nên thân thể suy yếu.
Nếu như không phải vì có tập võ làm nền tảng, cộng thêm dùng thuốc nàng đưa, uống vào một liều độc Câu Hôn, chỉ sợ hậu quả trúng độc không chỉ như bây giờ.
Lão đại phu châm cứu dưới chân Minh Nguyên Lãng hơi kinh ngạc nhìn Minh Lan Nhược: “Thì ra vị quý nhân này cũng là một chuyên gia trong y dược, đúng vậy, là độc Câu Hôn, hơn nữa còn là độc Câu Hôn có độ tinh khiết rất cao, khá hiếm thấy, có thể dùng độc này…”
“Không giàu thì quý, tuyệt đối không phải dân gian có thể dùng được.” Minh Lan Nhược tiếp lời, sau đó lạnh lùng nhìn về phía người bên cạnh: “Bắt được người hạ độc chưa?”
Biểu cảm người nọ hơi chần chừ và khó coi: “Bắt được rồi nhưng trong răng sau của đối phương có túi độc, sau khi bị bắt đã cắn túi độc chết.”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, bắt đầu cùng đại phu thương lượng kê đơn thuốc lần nữa.
Nàng lại lấy nước tiểu trân quý to bằng nửa ngón út của Đại Hoàng đưa cho người sắc thuốc kia, để cho người đó thêm vào trong thuốc.
Cho đến khi nàng tự mình đút cho Minh Nguyên Lãng uống vào, thấy gương mặt trắng bệch của phụ thân tốt hơn không ít, mới hơi yên tâm.
Thương Kiều thấy nàng mệt mỏi, biết nàng lo lắng cho Minh Nguyên Lãng thì nói: “Nàng ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ thay Quốc Công gia vận công điều trị nội lực, giúp ông ấy sớm ngày bình phục.”
Cùng là người luyện công tập võ, có cao thủ nội công hàng đầu hỗ trợ điều hòa nội lực trong đan điền, vừa có công hiệu khử độc kinh mạch vừa có thể trợ giúp thân thể khôi phục.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Vất vả rồi.”
Thương Kiều điều trị nội lực cho phụ thân, sẽ tự có người hộ pháp cho hắn.
Minh Lan Nhược ra khỏi cửa, trời đã đầy sao.
Trên bàn trong sân nhà họ Cố đã bày một bàn cháo xanh và canh Tổ Yến dễ tiêu hóa, còn có Táo Mật Kim Sa mà nàng thích ăn, là Thương Kiều sai người chuẩn bị cho nàng.
Nếu hắn muốn dốc lòng sủng ái ai, sẽ khiến đối phương cảm giác mình được nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay.
Tuy rằng trong lòng Minh Lan Nhược có tâm sự, không có khẩu vị, vẫn cố gắng ăn một chút.
Một bóng người thon dài đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, ngồi thẳng xuống, cầm bát đũa của Thương Kiều ăn.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Tần Vương điện hạ tự nhiên thật, ta có mời ngài ngồi xuống ăn sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp gắp chân giò hun khói hầm măng cho vào bát nàng: “Nàng và ta là phu thê, cần gì phải chú ý nhiều như vậy.”
Minh Lan Nhược nhướng mày thu chén, không chịu nhận thức ăn hắn ta gắp tới, chỉ cười nhạt: “Quý nhân Tần Vương điện hạ hay quên, không phải giữa ta và ngài đã sớm ước định… Phu thê giả dối, theo nhu cầu sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không nghĩ là ngỗ nghịch, chỉ vươn đũa ấn một cái, đặt đồ ăn vào trong bát của nàng.
“Đó là trước kia, bây giờ chuyện Đông Bắc Cương, phía ta sẽ cho người buộc tội Thái Tử cấu kết thổ phỉ tàn dư của Xích Huyết, sổ con sẽ sớm được đưa tới trên bàn phụ hoàng, Thượng Quan Vũ sẽ không làm Thái Tử được bao lâu nữa.”
Tiêu gia và Xích Huyết Quân là tâm bệnh và vảy ngược lớn nhất của phụ hoàng, Thượng Quan Vũ dám cấu kết với dư nghiệt của Xích Huyết này, lần này chắc chắn không thoát nổi!
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ồ, điện hạ tự tin thật nhưng ngài làm Thái Tử hay không thì có liên quan gì tới ta.”
Đôi mắt phượng sắc bén của Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng…
“Minh Lan Nhược, Thượng Quan Vũ vừa thất thủ, ta chắc chắn là Thái Tử kế nhiệm, nếu như nàng không thể mau chóng viên phòng cùng ta, sinh cho ta một hài tử, ghi vào ngọc điệp hoàng gia, vậy chuyện hôm nay Minh Quốc Công trúng độc, còn có thể lặp đi lặp lại.”
Minh Lan Nhược dừng lại, lạnh lùng nở nụ cười: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, chuyện phụ thân ta trúng độc hôm nay đúng là do ngài làm.”
Minh Lan Nhược lại dừng lại một chút: “A, không, chắc nên là bệ hạ của chúng ta chỉ thị ngài làm.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp yên lặng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng rất bình tĩnh.
“Đúng, ta không ra tay, Minh Quốc công không chỉ là phụ thân của nàng, còn là trụ cột của quốc gia, ta không nỡ ra tay.”

Ads
';
Advertisement