Minh Lan Nhược - FULL

“Hòa hợp? Chung nhận thức?” Trần Ninh cứng đờ, nhìn nữ tử trước mặt như bắt được bím tóc của hắn ta, nghiêm túc cắt đứt với hắn ta, đôi mắt đen lấp lánh tỏa sáng.
Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo, như bị người ta dội một chậu nước lạnh vào đầu, không yêu, đúng vậy…
Biểu hiện của nàng ấy còn chưa đủ rõ ràng sao?
Đêm qua nàng ấy đã nói nàng ấy không cần hắn ta chịu trách nhiệm nhưng hắn ta không biết cảm giác trống vắng trong lòng mình là vì sao.
Lúc hắn ta từ bỏ phản kháng để nàng ấy làm những chuyện kia với hắn ta, cũng đã nghĩ kỹ, hắn ta không chán ghét nàng ấy, hơn nữa làm đồng đội, hắn ta rất tán thưởng một người như Cảnh Minh.
Hơn nữa sau đó hắn ta đảo khách thành chủ, đặt nàng ấy dưới thân.
Hắn ta nghĩ tới, ít nhất hắn ta không ghét Cảnh Minh, nàng ấy cũng không giống những nữ nhân kệch cỡm kia, khiến người ta phiền lòng.
Hơn nữa… Đúng là lúc đó hắn ta có ham muốn với cô nương trong ngực, chứ không chỉ là do trúng hạt giống nấm độc.
Hắn ta có hảo cảm với nàng ấy.
Đã muốn thân thể của nàng ấy, vậy thì… Thành thân thôi.
Nhưng mà…
Trần Ninh nở nụ cười tự giễu và châm chọc, chỉ có một bên tình nguyện, nàng ấy chỉ nghĩ cách thoát khỏi hắn ta, a, không, nàng ấy chỉ nghĩ cách làm huynh đệ với hắn ta.
Ha ha, còn nóng lòng muốn “chịu đòn nhận tội” để chứng minh tối hôm qua nàng ấy ngủ với hắn ta chỉ là một tai nạn không mấy tốt đẹp.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Cảnh Minh.
Ánh mắt kia khiến người đã quen to gan như Cảnh Minh cũng hơi nổi da gà.
Người như Trần Ninh, luôn luôn chính trực lỗi lạc, tại sao lại lộ ra loại ánh mắt âm lãnh này.
“Trần Ninh?” Cảnh Minh thử dò xét, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay hắn ta.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Cút ra ngoài, về sau ta và ngươi không còn là huynh đệ.”
Nói xong, hắn ta buông lỏng tay, không hề che giấu sự lạnh lùng và chán ghét trong mắt.
Cảnh Minh nhíu mày, bỗng nhiên rút cành Mận gai trên lưng ra, nhét vào trong ngực hắn ta: “Ta biết ngươi tức giận, giận thì trút giận, đừng nhịn, ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi đánh một trận.”
Chuyện này, nàng ấy đồng ý sẽ không quên.
Thân hình Cảnh Minh khác với các tiểu thư yếu đuối tay trói gà không chặt.
Tuy rằng thân hình nàng ấy mảnh khảnh nhưng cơ bắp rắn chắc, đường cong cánh tay bả vai phập phồng mềm dẻo, không có một chút thịt thừa, hoàn toàn là dáng người học võ.
Nhưng da nữ tử trắng, cũng bởi vậy những vết sẹo trên người nàng ấy hiện lên vô cùng chói mắt… Thân ở quân doanh, muốn luyện ra công phu lợi hại, làm sao có thể không bị thương?
Kể cả giờ phút này, bả vai của nàng ấy cũng bị cành Mận gai cọ xát chảy máu nhưng nàng ấy hồn nhiên không thèm để ý.
Nhưng những vết máu kia lại làm đau mắt Trần Ninh.
Vì sợ hắn ta dây dưa nàng ấy, mà không quan tâm thân thể mình như thế?
Hắn ta nhắm mắt lại, ném mạnh cành Mận gai trong tay ra ngoài, cắn răng nói: “Cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Cảnh Minh nhìn hắn ta quay lưng lại, ánh mắt nàng ấy đen lại, đưa tay lấy một chiếc áo bào sạch sẽ, đó là lúc trước nàng ấy chuẩn bị cho hắn ta.
Nàng ấy khoác áo bào lên vai hắn ta: “Là ta làm bẩn sự trong sạch của ngươi, ngươi muốn hận ta, ta không còn gì để nói nhưng ta và ngươi cùng làm việc dưới tay Đại tiểu thư, cũng không thể khiến chủ tử khó xử.”
Bả vai Trần Ninh căng thẳng, sự chán ghét và không dễ chịu trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
Hắn ta cũng không phải nữ tử, cần nàng ấy làm ra vẻ sám hối này sao?
Hắn ta giữ lại y phục của mình, ánh mắt lạnh lẽo lạ thường, mặt không chút thay đổi: “Đừng chạm vào ta, ngươi cho rằng ta sẽ vì loại người như ngươi mà phản bội tín ngưỡng của mình sao?”
Nàng ấy là thá gì? Vậy mà nói với hắn ta như thế, nàng ấy coi hắn ta là người lòng dạ hẹp hòi?
Lần lượt nhục nhã hắn ta, nàng ấy là cái thá gì!
Cảnh Minh thấy trong mắt hắn ta khó nén địch ý, không kìm được bất đắc dĩ giơ tay: “Ta thật sự không có ý sỉ nhục ngươi, chỉ cảm thấy ta chưa bao giờ có ý định thành hôn sinh con, ta thật sự rất tán thưởng và thích ngươi, muốn làm huynh đệ cả đời.”
Chuyện xảy ra là một tai nạn, nàng ấy cũng không cố ý.
Nàng ấy thật sự không có ý sỉ nhục hắn ta mà rất hy vọng hòa giải với hắn ta.
Rõ ràng trên chiến trường đối địch, bọn họ phối hợp ăn ý như thế, nàng ấy không muốn mất đi bằng hữu tốt như Trần Ninh.
Nàng ấy cũng không thích hiểu lầm qua lại, nàng ấy nghĩ như thế nào thì nói như thế cho rõ ràng.
Nhưng tại sao, nàng ấy nói gì, sai gì, ngay cả khoác cho hắn ta một bộ y phục, hắn ta cũng tức giận?
Đây là làm gì cũng sai sao?
Trần Ninh cúi xuống, lông mi dài để lại một cái bóng âm u lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của hắn ta.
Tuy rằng hắn ta biết người như nàng ấy hoàn toàn không đặt tình yêu cá nhân ở trong kế hoạch cuộc sống của nàng ấy, cũng không nhắm mục tiêu cụ thể vào hắn ta.
Thế nhưng, nghe được câu “tán thưởng và thích” kia của nàng ấy, tim hắn ta lại đập mạnh, đúng là ngu xuẩn…
Mặt Trần Ninh không biểu cảm, châm biếm: “Câm miệng đi, ngươi gặp qua ai sẽ ngủ với huynh đệ của mình chưa?”
Cảnh Minh ngơ ra, nhìn Trần Ninh đưa lưng về phía mình, vậy mà sinh ra cảm giác bất lực, vì sao nam nhân khó dỗ như vậy?
Tại sao Trần Ninh vốn trầm ổn, khôn ngoan và chu đáo bây giờ lại trở nên chanh chua như vậy?
Rõ ràng cho dù là ở kinh thành nhà cao cửa lớn hay là ở trong quân doanh, đám quê mùa kia luôn nói mất đi sự trong sạch, là nữ tử chịu thiệt, nam tử có lời.
Quý nữ trong kinh thành không trong sạch, hoặc là chết, hoặc là đi làm ni cô, một khóc hai nháo ba thắt cổ không phải luôn là nữ tử sao.
Tại sao đến chỗ nàng ấy thì đảo ngược lại.
Nàng ấy thật sự không hiểu, tại sao hắn ta để ý như vậy, để ý đến mức không chịu làm huynh đệ với nàng ấy.
Cảnh Minh lại thở dài, nhíu mày: “Nếu ngươi nhất quyết phải như vậy, ta cũng không còn cách nào, bây giờ ngươi vừa tỉnh, tự mình bình tĩnh một chút, ta chuẩn bị bữa tối cho ngươi, ta đi ra ngoài trước.”
Nàng ấy nói xong, tùy ý kéo một bộ y phục phủ thêm, xoay người tiêu sái rời đi.
Nàng ấy vừa đóng cửa lại, chợt nghe thấy sau đầu truyền đến một tiếng “ầm” nặng nề, là tiếng đập vỡ ghế.
Nàng ấy gãi đầu, buồn bực lại bất đắc dĩ.
Nàng ấy khổ quá.
Chịu đòn nhận tội, lại đắc tội người ta dữ hơn, vì sao?

Sáng sớm hôm sau, Minh Lan Nhược đứng dậy, bất ngờ phát hiện Thương Kiều vẫn còn ngủ bên cạnh.

Ads
';
Advertisement