Cảnh Minh nghiêng đầu suy nghĩ: “Ngươi chờ ta một lát, vừa rồi đã mang nước nóng vào rồi, lát ta tắm xong lại nói.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Sao phải phiền toái như vậy, ta cũng chưa tắm.”
Vừa dứt lời, hắn ta bỗng nhiên tiến lên một bước, xoay người vác nàng ấy lên bả vai khiêng vào phòng trong.
Cảnh Minh lập tức hơi khó chịu, nhất là ở tư thế cắm đầu xuống này.
Chuyện này khiến nàng ấy nhớ tới buổi tối nàng ấy ở trong khách điếm bị hắn ta hạ Nhuyễn Cân Tán, vác đi như bao tải.
Nàng ấy nhíu mày: “Ta nhớ Thiên Tuế Gia không ôm đại tiểu thư như thế.”
Thiên Tuế Gia ôm ngang tiểu thư vào trong ngực như ôm bảo bối.
Trần Ninh khẽ mỉm cười một tiếng, đánh “Bốp” một cái lên mông nàng ấy: “Ngươi cũng không nhìn dáng vẻ này của ngươi có phù hợp ôm như thế không?”
Xúc cảm của nha đầu này khá tốt, dù sao cũng là người luyện võ, làn da trên người rắn chắc mềm dẻo, nơi nên mảnh mai cũng mảnh mai, đường cong rõ ràng.
Cảnh Minh giống như bao tải buồn bực, sao nàng ấy lại không thích hợp?
Còn chưa suy nghĩ nhiều, nàng ấy đã bị vác vào trong phòng, đặt lên mặt bàn.
Còn chưa kịp phản ứng, Trần Ninh đã lưu loát cởi y phục của mình ra trước, lộ ra nửa người trên với làn da xinh đẹp rắn chắc màu mật ong, kéo chân nàng ấy vòng quanh eo mình.
“Ta cởi thay ngươi nhé?” Giọng điệu hắn ta bình thường như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
Cảnh Minh nhìn hắn ta, ngực ra ngực, eo ra eo, ranh giới rõ ràng, làn da đẹp đẽ, mặc dù từng thấy không ít trong quân doanh.
Thế nhưng…
Thân thể cao gầy gợi cảm của nam nhân dán sát vào mình, xuyên qua lớp y phục hơi mỏng, nàng ấy cũng có thể cảm nhận nhiệt độ thân thể hắn phả vào làn da mình.
Nàng ấy lại vô cớ đỏ mặt.
Nàng ấy cũng không biết vì sao mà mình lại đột nhiên cảm thấy có hơi ngại ngùng, rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên nữa.
Nhưng lần trước… Giống như đánh nhau, nàng ấy cũng chưa kịp nhìn tỉ mỉ.
Nàng ấy ngước đôi mắt to tròn xoe lên nhìn hắn ta: “Xuất chiêu như này?”
Nàng ấy vô thức nói câu nói này bằng giọng mềm nhũn, không còn vẻ phách lối như ngày xưa, hơi nước bốc lên ở phòng trong khiến khuôn mặt nàng ấy mờ mịt, mềm mại hồng hào.
Trần Ninh chỉ cảm thấy bụng dưới căng chặt, nheo mắt phượng, cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, xuất chiêu.”
Hắn ta vươn tay tháo thắt lưng của nàng ấy ra, tiện thể nhẹ nhàng hôn môi của nàng ấy. Lần đầu tiên, dịu dàng hôn nàng ấy.
Đây là lần đầu Cảnh Minh được hôn dịu dàng như vậy, mặc dù thỉnh thoảng cũng bị chạm vào đau răng, cực kỳ không lưu loát nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng mềm mại, như muốn bay lên trời.
Sau khi từng món quần áo của nàng ấy rơi xuống đất, hắn ta bỗng nhiên nâng nàng ấy lên, lạnh nhạt dặn dò: “Cởi tóc ra cho ta đi.”
Nàng ấy cũng không biết sao mình lại nghe lời, bị hôn đến ý loạn tình mê, vươn tay tháo tóc hắn ta ra.
Trần Ninh bế nàng ấy đi về phía thùng tắm: “Không phải ngươi vẫn muốn biết Thiên Tuế Gia hầu hạ đại tiểu thư tắm rửa như thế nào sao?”
Hắn ta cười vừa dịu dàng vừa xấu xa: “Chúng ta thử một chút, có dám không?”
Cảnh Minh đã sớm bị hôn đến mơ màng nhưng vẫn không quên giương nanh múa vuốt: “Sợ ngươi à, thử thì thử!”
Tới đi, xuất chiêu, ai sợ là cháu trai.
Hắn ta chăm chú nhìn nàng ấy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc từ gáy xuống cần cổ tinh tế của nàng ấy. Cô nương này rõ ràng rất hung dữ nhưng cần cổ của nàng ấy lại tinh tế đến mức tưởng như nếu hắn ta dùng lực có thể sẽ bị gãy vậy.
“Ngươi đúng thật là đồ ngốc.” Hắn ta đột nhiên cười khàn một tiếng.
Hắn ta trúc trắc vuốt nhẹ dọc tấm lưng mềm mại và vòng eo cân đối của nàng ấy rồi xuống dưới dần. Sau đó bế cô nương này lên, đặt nàng ấy vào thùng nước rồi chen vào theo.
Hắn ta cười khẽ một tiếng, cúi đầu: “Nhìn này, ta sắp ra tay rồi đó.”
Hai mắt Cảnh Minh mở to, hô hấp dần trở nên gấp gáp, ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của hắn ta.
Nàng ấy sẽ không thua đâu! Một lúc sau, nàng ấy bắt đầu bắt chước hắn ta, ôm cổ hắn ta rồi ngượng ngùng hôn lên đôi môi rồi đến cổ và xương quai xanh của hắn ta.
Nghe thấy tiếng thở dốc ngắt quãng của hắn ta, nàng ấy bắt đầu cảm thấy choáng váng… Khi nam nhân này kêu rên một tiếng, toàn thân nàng ấy đã trở nên tê liệt.
Hơn nữa, người này mạnh đến mức khiến tứ chi của nàng ấy trở nên yếu ớt.
Trong đầu nàng ấy bây giờ chỉ có một suy nghĩ, trận chiến đang diễn ra này… Nàng ấy sợ mình sẽ thua.
Tiếng nước tràn ngập khắp nơi, hơi nóng bao trùm lên cả sự quấn quýt mơ hồ.
…
Sáng sớm hôm sau, Minh Lan Nhược ngơ ngác tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một cái ôm ấm áp.
Nàng sửng sốt, dụi mắt. Không phải nàng đang nằm trên ghế mềm mại sao?
“Nàng tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm lặng của Thương Kiều vang lên ở phía trên đầu nàng.
Khi Minh Lan Nhược ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một đôi mắt phượng sâu thẳm đang chăm chú nhìn nàng.
Đầu óc hỗn loạn của Minh Lan Nhược chợt tỉnh táo lại, nàng chậm rãi ngồi dậy: “Sao ngài lại bế ta làm gì? Không phải do ngài tức giận nên bắt ta ngủ ở trên ghế mềm sao?”
Thương Kiều chống tay lên trán, bình tĩnh nói: “Bản tọa tức giận sao? Sao bản tọa lại không biết gì hết vậy?”
Minh Lan Nhược nheo mắt nhìn hắn: “Ha ha…”
Không tức giận mà cứ xưng bản tọa, bản tọa làm cái gì.
Không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Hầu hết nữ tử ai cũng có da mặt khá mỏng. Hôm qua là lần đầu tiên nàng bị từ chối khi chủ động cầu hoan, cả người nàng đâu đâu cũng cảm thấy khó chịu đây này.
Nói một cách đơn giản là… đau lòng đó!
Nàng đứng dậy, tự mình đi rửa mặt xong quay lại thì thấy Thương Kiều đang ngồi trên giường, đắp chăn mỏng, đang được Tiểu Tề Tử hầu hạ rửa mặt.
Minh Lan Nhược trợn tròn mắt. Nam nhân này nghiện giả vờ mảnh mai, kiều quý rồi à.
Nàng ôm ngực, tức giận nói: “Đi đi, đi thôi. Không phải ngài nói hôm nay sẽ đi gặp phụ thân của ta sao?”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày kia hắn đã phải lên đường rồi. Mà vẫn ở đây đóng vai một Quý phi cao quý sao.
“Chờ một chút.” Thương Kiều cầm lấy một cuốn tấu chương, dựa vào giường vừa đọc vừa nói.
Minh Lan Nhược nhướng đôi mày thanh tú, không kiên nhẫn nói: “Ngài làm sao vậy? Về thì đọc tấu chương sau. Phụ thân của ta cần phải thay thuốc rồi còn phải nghỉ ngơi.”
Thương Kiều nhìn thấy mũi của nàng không đối diện với mũi của hắn, mắt nàng cũng không nhìn vào mắt của hắn, nheo mắt lại, đột nhiên vẫy tay về phía Tiểu Tề Tử.
Thấy có chuyện không ổn, Tiểu Tề Tử ngoan ngoãn rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất