Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều trong sân đương nhiên nghe thấy, với công phu của hắn, cộng thêm giọng nói cố ý của Minh Nguyên Lãng, không muốn nghe thấy cũng không được, hiện tại đến phiên gương mặt hắn lúc xanh lúc trắng.
Biu! Biu! Biu! Biu! Biu!
Tiểu Tề Tử và Tâm Tú ôm một quả dưa tươi ngon, vừa ăn dưa ngọt ngào, vừa làm ổ trên cây đại thụ trong sân, từ trong lá cây len lén xem náo nhiệt.
Chỉ cảm thấy từ đầu đến tim chủ tử gia nhà mình toàn là “mũi tên” do Minh Quốc Công đâm tới, vô cùng thê thảm.
Chậc chậc, xuyên tim.
Cũng may là hiện tại tâm tư Đốc chủ không đặt trên người những “hộ vệ” này, bọn họ mới có thể ăn dưa ở khoảng cách gần như vậy.

Trong phòng.
Minh Nguyên Lãng nhìn Minh Lan Nhược, lạnh mặt nói: “Về sau đừng ở bên cạnh tiểu súc sinh kia, không đúng, hắn ta đã lớn tuổi rồi, về sau con không được ở bên cạnh đại súc sinh!”
Rõ ràng lớn hơn mười tuổi so với nữ nhi của ông ấy, một lão nam nhân cùng bối phận với mình, còn không biết xấu hổ xuống tay với Nhược Nhược!
Lần này Minh Lan Nhược không thể dỗ dành phụ thân nàng nữa, nàng giương đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên: “Phụ thân, con chung tình với ngài ấy, ngài ấy thật sự khác với đám Tần Vương, ngài ấy có thể…”
Giao mạng cho nàng.
Nhưng lời còn chưa dứt, Minh Nguyên Lãng căm tức nói: “Súc sinh kia khác chỗ nào, con chịu thiệt mắc mưu một lần còn chưa đủ, còn muốn chịu thiệt lần thứ hai, con không sợ hắn ta phụ lòng con giống như Tần Vương sao?”
Lúc trước nàng trẻ tuổi khinh cuồng, thích Tần Vương như thế, kết quả người ta vốn không đặt nàng trong mắt, còn mua chuộc đại nha đầu Hương Tuyết bên cạnh nàng.
Định đưa nàng cho Thái Tử, còn muốn lừa nàng!
Uổng công ông ấy cho rằng hiện tại nàng đã trưởng thành, hiểu chuyện, kết quả lại ở bên cạnh một người càng kỳ quái hơn?
Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn phụ thân mình: “Nếu ngài ấy phụ lòng con, vậy con sẽ lấy lại tất cả những gì mình xứng đáng, cắt đứt quan hệ với ngài ấy, cả đời không qua lại với nhau!”
Minh Nguyên Lãng ngơ ngác, lúc trước ông ấy kiên quyết phản đối nàng và Tần Vương ở bên nhau.
Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi điên cuồng nói tình nguyện làm thiếp, làm tỳ cũng muốn đi theo Tần Vương!
Một đích trưởng nữ của Quốc Công phủ, ông ấy tự mình giáo dưỡng lớn lên, sách Luận, Bách Thư, sách Chiến Quốc… Các loại kinh, sử, tử, tập đều được học qua, dạy dỗ như người thừa kế, lại tự nguyện hạ tiện như vậy.
Lúc ấy khiến ông ấy tức đến xém chút nữa hộc máu.
Nhưng nếu bây giờ không có thái độ này với Thương Kiều, vậy có phải chứng minh còn có đường cứu vãn hay không?
Ông ấy nhìn thoáng qua bên ngoài sân, chắc chắn người nọ đứng ở bên ngoài, chi bằng cứ khiến cho hắn hết hy vọng!
Minh Nguyên Lãng lạnh lùng nói: “Vi phụ hỏi con, nếu như ngày nào đó hắn ta lợi dụng con, hại con, còn hại người nhà con thì sao?”
Minh Lan Nhược không chút do dự nhìn ông ấy nói: “Con đây sẽ không chết không thôi với ngài ấy, trừ khi con chết, nếu không chắc chắn sẽ tự tay giết ngài ấy, báo thù rửa hận!”
Tâm trạng Minh Nguyên Lãng bình phục không ít: “Thật sao?”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Nữ nhi có thể thề độc, nếu phụ thân cần.”
Minh Nguyên Lãng mỉm cười một tiếng, lạnh lùng nhìn thoáng qua ngoài viện: “Lúc trước con cũng không có loại thái độ yêu hận rõ ràng này với Tần Vương, con tình nguyện làm thiếp cũng phải đi theo Tần Vương, xem ra cũng không thích nhiều.”
Bóng người đứng trong sân đầy hàn ý khiến cho người ta không rét mà run, giờ phút này khuôn mặt tuấn mỹ lại tái nhợt khác thường.
Hắn che đậy con ngươi u lãnh, siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay trắng nõn, không hổ là một đời trọng thần đã trải qua hai đời Đế Vương tranh đấu gay gắt, lại có thể sừng sững trong triều đình không ngã!
Minh Quốc Công thật sự biết cách giết người… diệt tâm.
Nhược Nhược đối xử với hắn và Tần vương không giống nhau… Nhưng không sao, bây giờ nàng là của hắn.
Những thứ khác…
Hắn nhắm lại đôi mắt phiếm hồng, miệng đầy hương vị cay chát, yên lặng tự nói với mình, cái kia cũng không quan trọng.
Trong phòng.
Minh Lan Nhược nhìn Minh Nguyên Lãng đã hết giận, lại giương đôi mắt sáng ngời thanh diễm lên: “Nhưng mà phụ thân, nếu ngài ấy không phụ con thì dù chân trời góc biển cũng sinh tử có nhau, cùng nhau bạc đầu!”
Một câu nói khiến cho nam nhân trong viện đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vốn là phiếm hồng, giờ phút này sáng đến giống như hai ngọn đuốc.
Minh Nguyên Lãng nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng chấn động.
Con gái của mình, mình hiểu rõ nhất, nàng không nói dối.
Minh Nguyên Lãng cắn răng, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng: “Con biết hắn ta là ai không, còn dám nói những lời này?”
Minh Lan Nhược vừa nhìn, trong nháy mắt hiểu được, tám phần là lão phụ thân nhà mình biết lai lịch của Thương Kiều, khó trách ông ấy biết Thương Kiều và mình ở bên nhau lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Nàng im lặng một hồi, dùng môi ngữ nói bốn chữ: “Nhi tử của Tiên Đế.”
Minh Nguyên Lãng không kìm được dùng môi ngữ cả giận nói: “Hắn ta đang lợi dụng con báo thù! Con thích hắn ta cái gì?”
Minh Lan Nhược cười cười, trả lời một cách không tiếng động: “Con cũng đang lợi dụng ngài ấy, thích ngài ấy đẹp trai!”
Có lẽ nàng sinh ra đã tham vui háo sắc… Từ Tần Vương đến Thương Kiều, người sau đẹp hơn người trước, thật ra Thái Tử cũng không kém.
Dù sao nói thật, phụ thân nàng cũng không tin, vậy thì kiếm cái lý do trực quan nhất đi.
Minh Nguyên Lãng xém chút nữa tức đến bật cười: “Ơ a, vậy các con rất xứng đôi, phải không?”
Đời trước Minh gia của ông ấy và Tiêu gia đã tạo bao nhiêu nghiệt, mà phải bị đám súc sinh lớn nhỏ của Thượng Quan gia đối xử như thế?
Nhìn Minh Lan Nhược nhéo lỗ tai, cộng thêm hình tượng quật cường không nói lời nào, ông ấy tức giận đến muốn dùng chổi lông gà trong tay quất mạnh vào Minh Lan Nhược!
Nghe tiếng chổi lông gà gõ xuống, Minh Lan Nhược nhắm hai mắt lại, cắn môi, quyết định liều chết gánh vác, để cho phụ thân nàng đánh một trận hả giận.
Nàng không muốn lừa gạt phụ thân sẽ rời khỏi Thương Kiều, nàng làm không được.
Nhưng không ngờ nàng không đợi được cảm giác đau đớn, cái chổi lông gà kia đã quất lên người một người khác!
Nàng mở mắt ra thì nhìn thấy Thương Kiều đang che mình ở phía sau.
Minh Nguyên Lãng dùng chổi lông gà đánh vào ngực hắn.
Mặt mày Thương Kiều không thay đổi, chỉ nhìn Minh Nguyên Lãng thản nhiên nói: “Nhược Nhược còn nhỏ, ngài đánh nàng ấy một chút, cũng đã hết giận, tất cả là do Kiều không phải, Quốc Công gia chỉ cần nhắm tới Kiều, ta chắc chắn không đánh trả!”
Minh Lan Nhược ở phía sau hắn, ánh mắt không kìm được trở nên nhu hòa hơn, oán khí trong lòng đối với hắn cũng ít đi một chút.

Ads
';
Advertisement