Minh Lan Nhược - FULL

Nhưng ông ta cũng hiểu, không thể tùy tiện đắc tội với đám tiểu nhân âm hiểm đó, rốt cục vẫn trưng ra luôn mặt lạnh lùng đó, không nói lời nào liền quay người đi vào thư phòng.
Đồ Lão nhìn Minh Lan Nhược: “Điệu vương phi, xin mời.”
“Đa tạ Đồ Lão.” Minh Lan Nhược cảm kích cảm ơn ông ta, lập tức theo sau đi vào phòng.
Thư phòng của Minh quốc công vẫn y hệt trong trí nhớ của nàng phong cách cổ xưa tao nhã, khi nàng còn nhỏ thường tới đây chơi, trèo lên trên đầu gối phụ thân ngồi.
Người phụ thân lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng lại nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, kiên nhẫn vẽ các loài động vật nhỏ.
Minh Lan Nhược có hàng ngàn suy nghĩ bủa vây, nàng nhìn bóng lưng của phụ thân, trong lòng chua xót.
“Được rồi, Điệu vương phi muốn nói gì thì nói đi.” Minh quốc công đứng chắp tay sau lưng, không hề nhìn nàng lấy một cái.
Minh Lan Nhược trầm tư suy nghĩ, khẽ nói: “Nghe nói ngày mười lăm Quốc công gia muốn đến Đông Bắc cứu tế nạn tuyết lở.”
“Thánh chỉ đến cuối năm mới có, làm sao ngươi biết được, đám hoạn quan bên Đông xưởng đó nói cho ngươi biết?” Minh quốc công cười hừ.
Minh Lan Nhược ngừng lại một lát, mặc dù bây giờ phụ thân vô cùng ghét Đông xưởng, nhưng giờ phút này lấy danh nghĩa của Thương Kiều sẽ có sức thuyết phục hơn lời nàng nói. Nàng cân nhắc đáp: “Cứ coi là vậy đi, Đông xưởng đang tra việc này, nghi ngờ việc cứu trợ thiên tai lần này là một âm mưu!”
“Âm mưu?” Minh quốc công và Đồ Lão đối mắt nhìn nhau.
Minh Lan Nhược biết bọn họ đã chịu lắng nghe, nàng tiếp tục nói: “Bây giờ thái tử điện hạ và Tần Vương người được thế lực các bên ủng hộ đang đối đầu nhau như nước với lửa, hẳn là cha biết chuyện này chứ.”
“Chuyện này ai cũng biết, ngươi nhắc đến chuyện này làm gì?” Minh quốc công lạnh nhạt nói.
Minh Lan Nhược không để bụng, tiếp tục nghiêm túc nói: “Quốc công gia là người đứng đầu các quan lại thanh liêm trong triều, lời nói có trọng lượng, thái tử cần thế lực ủng hộ của người.”
Lời của nàng ít nhiều khiến Minh quốc công chịu nhìn nàng trực diện. Minh Lan Nhược tiếp tục phân tích: “Nhưng giờ phụ thân đang độ tuổi trung niên, từ trước tới giờ không đứng về bất kì phe phái nào, thái tử chờ không nổi nữa, đợt cứu trợ thiên tai lần này cũng là âm mưu của hắn, chỉ cần phụ thân lúc phụ thân đi cứu trợ thiên tai xảy ra chuyện, cơ thể tàn tật …”
“Ngài ấy là con rể của ta, ta lại không có con trai, chỉ có hai nữ nhi, nếu như tàn phế thì chỉ có thể dốc toàn sức lực ủng hộ ngài ấy?” Minh quốc công chau mày.
Minh Lan Nhược thấy ông ta tiếp lấy lời của mình, nàng thấy yên tâm hơn một chút: “Đúng vậy, Quốc công gia biết vậy thì tốt, đợt cứu trợ thiên tai lần này tuyệt đối không thể đi.”
Trước kia chân phụ thân bị gãy là trong lúc cứu trợ thiên tai này, bị bọn cướp núi Đông Bắc tàn nhẫn chém. Sau này miễn cưỡng giữ lại mạng sống, từ đó về sau thân thể suy yếu, chỉ có thể chuyển sang ủng hộ thái tử.
Bầu không khí trầm xuống, trong phút chốc trở nên yên lặng. Minh Lan Nhược tĩnh lặng nhìn vẻ mặt khó đoán của phụ thân, chờ đợi quyết định của ông ta. Đồ Lão trầm ngâm một lúc lâu, vuốt bộ râu, nhìn sang Minh quốc công khẽ nói: “Quốc công gia, lão già này cho rằng lời của đại tiểu thư nói không phải là không có lý.”
Minh quốc công yên lặng nhìn nữ nhi trước mắt, nhắm mắt lại, mệt mói đáp: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Minh Lan Nhược sững người, không kiềm chế được giọng nói: “Phụ thân, cho dù người không tin con cũng nên tin Đồ Lão …”
Minh quốc công quay lưng đi, bỗng nhỏ giọng đáp lại: “Ta sẽ điều tra kĩ chuyện này, ngươi quay về đi.”
Mắt Minh Lan Nhược ướt đẫm lệ, phụ thân cuối cùng … Cuối cùng đã chịu tin nàng rồi sao? Nàng cuối cùng cũng có thể cứu vãn một trong những tiếc nuối lớn nhất của kiếp trước rồi.
Nàng rưng rưng kính cần hành lễ: “Mong rằng Quốc công gia, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, con xin … Cáo lui.”
Không sao cả, phụ thân chịu tin nàng, đây đã là bước hòa giải đầu tiên rồi.
Nhìn thấy Minh Lan Nhược từng bước rời đi, Đồ Lão đến trước mặt Minh quốc công, muốn khuyên giải mấy câu. Ông ta lại trông thấy Minh quốc công trước nay lạnh lùng giờ lại ửng đỏ hai mắt. “Quốc công gia …”
“Tiểu cô nương của ta cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi, nhưng tại sao con bé lại hiểu chuyện muộn như vậy, ta đã từng đồng ý với mẫu thân con bé là sẽ bảo vệ nó cả đời này.” Minh quốc công nhắm chặt mắt lại, hai lòng lệ chảy dài xuống.
Đây là tiểu cô nương được ông ta nuôi dưỡng từ tấm bé, nâng niu trong tay như bảo vật. Nhưng mà … Nàng lại vì một tên nam nhân bên ngoài phản bội lại gia tộc và ông ta, thực sự khiến ông ta rất đau lòng. Hơn mười năm nuôi nấng dưỡng dục, dốc lòng dạy bảo, lại không thể so được với dăm ba câu lừa gạt của người ngoài, hủy hoại thanh danh của chính mình. Chuyện này khiến Minh quốc công làm sao không khỏi đau lòng khổ sở cho được, thâm chí còn nghi ngờ chính bản thân mình mình không dạy dỗ con đến nơi đến trốn, phụ đi tấm lòng của thê tử đã mất.
“Quốc công gia …” Đồ Lão an ủi ông ta.
“Đi thôi, lấy danh nghĩa của ông đứa cho con bé ít ngân lượng, lấy tầm mấy trăm lượng là được, tránh để con bé nghi ngờ là do ta đưa.” Minh quốc công thở dài một tiếng, phân phó Đồ Lão.
“Vâng!” Đồ Lão gật đầy, vội vàng lấy bạc đuổi theo lại không nhìn thấy bóng dáng Minh Lan Nhược đâu.
Bởi vì lúc này, Minh Lan Nhược đi theo chỉ dẫn của đại nha hoàn vào cửa điện đến hồ sen ở trong phủ.
Minh Nguyệt Oánh đang ở trong đình giữa hồ, châu ngọc cài khắp đầu nàng ta cũng không che đi được vẻ mặt vô hồn, nàng ta khoác một chiếc áo choàng lông chồn trắng đang ngồi thẫn thờ.
Nhìn thấy Minh Lan Nhược, nàng ta khinh miệt châm chọc nói: “Ngươi làm mất hết thể diện của gia tộc, đã không còn là nữ nhi mà phụ thân yêu quý nhất, sao giờ lại còn có mặt mũi đến đây!”

Ads
';
Advertisement