Nước nho chảy xuống từ tay nàng, nhỏ xuống đầu Đại Hoàng mà nàng đã nhét vào khe ghế cùng với lồng của nó, nó không hài lòng dùng chân cọ đầu.
Hừ, ma nữ vô ơn đáng chết, có chó mới mà quên mất con chó cũ này, sao không thấy nàng cho nó ăn nho chứ!
Khi nào nó tìm được cơ hội thoát ra ngoài, sẽ dọa cho con chó mới thối tha của nàng sợ chết khiếp!
Hừ hừ hừ!
Tâm trạng Thương Kiều hình như đã tốt hơn, cũng không chê bai quả nho xấu xí mà nàng đưa cho, lạnh lùng nói: “Vài ngày nữa chúng ta sẽ đến kinh thành, nàng tránh cái tên Thượng Quan Hoành Nghiệp hỗn trướng đó ra xa một chút.”
Tay hắn còn dính nước nho, nắm lấy tay nàng, ướt và dính, hắn có chút thích thú dùng đầu ngón tay điểm vào lòng bàn tay nàng, ý vị mờ ám…
Minh Lan Nhược rút tay về, có chút chê bai định dùng khăn lau tay: “Ta mới chế tạo một loại cổ điệp, dù không thể trực tiếp giết người nhưng có thể khiến người đó trở thành mồi nhử cho côn trùng.”
Cổ điệp do không trực tiếp giết người, cũng không gây thương tổn trực tiếp, nên phản phệ không lớn, đã thể hiện rõ khả năng trong lúc còn ở Cố gia trại.
Minh Lan Nhược cười lạnh lẽo: “Ngài nói xem, ta có nên nuôi cho phụ tử nhà Minh Đế một loại dẫn trùng, để cho côn trùng ăn luôn bọn họ cho xong không.”
Nếu để côn trùng ăn luôn bọn họ thì sẽ không có còn nhiều chuyện phiền phức nữa.
Thương Kiều nghe vậy, sững người lại.
Hắn nhìn nàng lúc, đột nhiên cầm lấy chiếc khăn trong tay nàng, một lần nữa nhúng nước, chậm rãi và tỉ mỉ lau tay cho nàng.
“Ta cần thêm một chút thời gian để chuẩn bị, xử lý một số người, chờ một chút. Tay của nàng không nên dính quá nhiều máu, những việc bẩn thỉu cứ để ta làm là được.”
Minh Lan Nhược hơi nhíu mày, đúng vậy, nàng biết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ hy vọng dùng tốc độ nhanh nhất, trả cái giả nhỏ nhất để thay đổi triều đại này.
Nếu không lúc trước nàng bị Minh Đế và Thái Tử ép gả cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, Thương Kiều đã nổi giận định đại khai sát giới trong cung nhưng chính nàng đã ngăn lại.
Giết chết Hoàng đế thì dễ nhưng sau khi giết xong thì khoảng trống quyền lực sẽ được lấp đầy bằng cách nào?
Xuyên suốt sử sách, khi thay đổi triều đại, cũng phải có lý do chính đáng mới khiến người trong thiên hạ hưởng ứng và phục tùng.
Thương Kiều còn có thân phận là nhi tử của tiên đế nhưng hắn đã làm Đại thái giám Đốc Chủ Đông Xưởng lâu như vậy rồi, nếu muốn lên ngôi, phải xóa bỏ thân phận này!
Ai lại để một hoạn quan làm hoàng đế chứ?
Về phần nàng, là nữ nhân Minh gia, không có huyết thống hoàng thất thì có thể dùng danh nghĩa gì để dấy binh thảo phạt hoàng thất thay hắn chứ?
Một khi Hoàng Đế và Thái Tử chết, các đại quan biên giới và hoàng thân tay cầm binh quyền, ai mà không muốn kiếm một chén canh?
Chỉ cần có người nói nàng và Thương Kiều là nghịch tặc mưu triều soán vị, cử binh thảo phạt đám tặc tử “Hại chết tiên Đế”, chẳng phải là thiên hạ đại loạn sao?
Sao bây giờ nàng lại nóng vội như vậy?
Là bởi vì thu được Đông Bắc Cương vào trong tay nên nàng có chút kiêu ngạo sao?
Minh Lan Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
Dân chúng Đông Bắc Cương mới thoát khỏi bể khổ, bụng còn chưa được ăn no, còn chưa thở ra hơi, chẳng lẽ lại phải thừa nhận sự tàn khốc của chiến tranh sao?
Nếu nàng không quan tâm mà chỉ làm để mình vui vẻ thì có khác gì phụ tử Minh Đế chứ?
Lúc trước Minh Đế giết chết tiên Đế để chiếm lấy ngôi, cũng đã lên kế hoạch nhiều năm
Sau khi lão ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế, còn phải vất vả làm ra lễ “tưởng niệm đế vương” giả dối, tổ chức nghi thức dối trá để chất nhi nhường ngôi vị hoàng đế cho lão ta, không phải là bởi vì lão ta muốn ngăn chặn lời bàn tán của người khác hay sao?
Nhưng mấy năm nay, lão ta vẫn không thể ngồi vững trên ngai vàng, đặc biệt là những năm đầu sau khi lên ngôi, chỗ nào cũng có người tạo phản.
Cho nên lão ta mới coi trọng bản lĩnh của Thương Kiều như vậy, nâng Đông xưởng và Cẩm Y Vệ lên cao như vậy, để trải rộng tai mắt khắp thiên hạ.
Tạo phản, chưa bao giờ là chuyện có thể làm một cách tùy tiện, đấy là chuyện phải mưu đồ tỉ mỉ!
Bốc đồng tạo phản để trút giận, đó là điều mà chỉ những cuộc khởi nghĩa nông dân mới làm ra.
Nhưng qua bao nhiêu triều đại, chuyện nông dân tạo phản ngoại trừ Thái Tổ Hoàng Đế Thiên Minh triều là Thượng Quan Chương thành công ra thì chưa từng có ai làm được.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, giấu những cảm xúc phiền muộn bực bội kia, để hắn lau sạch tay mình.
“Được, ta chờ, A Kiều, chúng ta chờ.”
Nàng ngồi xuống, nâng người lên, ôm lấy mặt hắn, chủ động hôn lên trán hắn.
Hắn hơi ngẩn ra, trong đôi mắt phượng u ám hiện lên một chút dịu dàng: “Ừm.”
Sau đó, hắn chủ động nhắm mắt lại, giống như một thiếu niên được người trong lòng hôn, ôm lấy eo nàng, ngẩng đầu lên, chờ nàng hôn…
Minh Lan Nhược nhìn hắn, lại cảm thấy, Đốc Chủ thật ngoan…
Mỗi lần nàng chủ động, hắn cũng bình tĩnh hơn, như một con thú lớn được vuốt ve.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi mỏng đỏ sẫm của hắn.
Ngoan thì sẽ có thưởng.
…
Đông Cung
“Bịch!” “Choang!”
Từng đợt âm thanh đồ sứ vỡ vụn không ngừng quanh quẩn trong nội điện.
Biểu lộ rõ ràng chủ nhân đang vô cùng cáu kỉnh và phẫn nộ!
Đám người hầu nơm nớp lo sợ đứng ở bên ngoài, không dám lên tiếng, sợ chọc giận Thái Tử điện hạ, sau đó… Chết không có chỗ chôn.
“Điện hạ đã như vậy ở bên trong bao lâu rồi?” Nữ tử mặc bộ bạch y, thanh lãnh tú lệ dẫn tỳ nữ đi tới.
Đường công công, thái giám đứng đầu Đông cung vừa hành lễ vừa không vui trào phúng: “Thái Tử phi, cuối cùng người đã tới, nô tài đã mời người rất nhiều lần, từ hôm qua đã như vậy rồi.”
Đồ trang trí trong tẩm điện của Thái tử điện hạ đã thay đổi hai lần.
Hôm qua truyền ra tin tức đại tiểu thư Từ gia đính hôn với thương nhân ngoại quốc đã cứu nàng ta, điện hạ quay về đã gọi rượu.
Uống nhiều rồi thì bắt đầu đập đồ, ai cũng không dám khuyên.
Minh Nguyệt Oánh thản nhiên nói: “Để điện hạ phát tiết một chút đi, không sao, đồ ăn và thái y đã chuẩn bị sẵn.”
Ha ha, tính kế Từ đại tiểu thư không được, phí tâm phí sức sắp đặt một tuồng kịch lớn như vậy trong tiết Trung Nguyên, kết quả lại để cho nam nhân khác được lợi.
Thượng Quan Vũ không tức chết cũng coi như hắn ta đã tu dưỡng tốt rồi.
“Cơ thể điện hạ sợ không chịu nổi, nếu Thái Tử phi nương nương đã đến, sao không đi vào khuyên nhủ Thái Tử, điện hạ nghe lời người nhất.”
Đường công công cười híp mắt nói với Minh Nguyệt Oánh, tỏ ra cung kính.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất