Minh Lan Nhược - FULL

Khi đó hắn ta chỉ cảm thấy Kinh Nam Vương quản lý ba tỉnh thành Tây Nam Bộ, đáng để gặp mặt một lần.
Nhưng hôm nay gặp mới biết được thì ra Kinh Nam Vương chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra hắn ta bị người nguyền rủa, bị hạ vu cổ!
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi đi qua đi lại: “Chẳng trách, chẳng trách mấy ngày nay Cô làm việc không thuận, thì ra là có người ở sau lưng nguyền rủa Cô!”
Nào là đích tử không có, nào là chợ đen bị hủy, nào là người mà hắn ta cấu kết ở Đông Bắc Cương bị Thượng Quan Hoành Nghiệp tiêu diệt hoàn toàn!
Hiện tại ngay cả Từ Tú Dật, người mà hắn ta bố trí cẩn thận chọn làm Thái Tử Phi đời tiếp theo cũng biến thành phụ nhân của một thương nhân hèn!
Thượng Quan Vũ đứng yên, đấm mạnh lên bàn một cái: “Dùng thuật vu cổ là phải bị tru di tam tộc, là ai dám hạ chú bản Thái tử, ta sẽ tấu lên phụ hoàng, nhất định phải xử lý những người này!”
Kinh Nam Vương vẫn nhàn nhã chơi đùa chiếc nhẫn phỉ thuý trong tay, nhìn Thượng Quan Vũ giống như đang nhìn một tên ngốc: “Điện hạ, vu cổ là hai chuyện khác nhau, vu thuật là vu thuật, cổ thuật là cổ thuật, không phải là một, hiểu không?”
Thái Tử sửng sốt: “A?”
Tại sao không phải là một? Tất cả sách mà hắn ta học luôn nói từ thời Tiên Tần trở đi, vu cổ là một loại!
Kinh Nam Vương lạnh nhạt nói: “Tuy rằng nhiều sách cổ ở Trung Nguyên thường quy gộp cổ thuật vào vu thuật nhưng vu thuật chủ yếu dựa vào ‘hàng thần’ và ‘chú ngữ’, dùng để nguyền rủa người khác hoặc thực hiện nguyện vọng của bản thân, là những thứ rất mơ hồ.”
Hắn ta dừng một chút: “Ngược lại, cổ thuật lại khác. Cổ thuật dựa vào những vật thể cụ thể để thi triển, chẳng hạn như sử dụng sâu để giết người hoặc khống chế người.”
Thời Tống, các ghi chép trong [Tế Sinh Phương] cũng đã nêu rõ:
Trong các sách vở cổ xưa có ghi chép về nhiều loại, ở vùng Trung Sơn, người ta thường dùng côn trùng, rắn rết để chế tạo, họ cho chúng vào một cái bình, để chúng tự ăn lẫn nhau. Nếu còn sót lại một con duy nhất, thì gọi nó là cổ.
Có nghĩa là cổ độc là loại độc vật được chế ra bằng cách nuôi dưỡng một đám sâu bọ độc trong một cái bình kín, không cho chúng ăn, chỉ để chúng ăn thịt nhau. Cuối cùng, những con sâu sống sót cuối cùng sẽ biến dị, gọi là cổ trùng.
“Đây chỉ là một phương pháp chế cổ, thực ra có rất nhiều phương pháp khác nhau, có loại đơn giản, có loại phức tạp.” Kinh Nam Vương lười biếng bắt chéo chân.
Sáng sớm nay hắn ta đã gặp hoàng đế trước, tới Đông Cung còn chưa uống được một ngụm nước thì đã bị tên Thái Tử ngốc nghếch này kéo tới đây giảng bài, thật sự rất mệt.
Thái Tử cau mày: “Tiểu vương gia biết rõ như vậy, hay là ngài cũng biết…”
Nói được một nửa, hắn ta phải nuốt vào lời muốn nói.
Kinh Nam Vương dừng lại động tác thưởng thức nhẫn ban chỉ, ánh mắt lạnh lẽo nói cười với hắn ta:
“Đúng vậy, tiểu vương từng là đệ tử của Nam Miêu Đại Vu, cũng biết cổ thuật, tuy phụ vương của ta là người Hán nhưng mẫu thân lại là thánh nữ Miêu Cương, Thái Tử điện hạ có muốn tru di tam tộc của ta không?”
Hắn ta trả lời dứt khoát và thẳng thắn, hơn nữa còn có phần hùng hổ dọa người.
Thái Tử ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc lâu, Thượng Quan Vũ mới cười gượng một tiếng: “Kinh Nam Vương nói đùa, ngài đương nhiên là khác.”
Vu cổ là một loại thuật bị cấm kỵ trong thời Lưỡng Hán và Ngụy Tấn. Hán Vũ Đế còn từng vì vu cổ mà giết cả Hoàng Hậu và Thái Tử.
Dù ngàn năm sau, triều đại này không còn cấm kỵ “thuật vu cổ” như thời Lưỡng Hán và Ngụy Tấn nhưng vẫn còn những truyền thuyết kỳ quái.
Ngay cả Thái Tổ hoàng đế khai quốc từng phải xử lý hai vụ án liên quan đến vu cổ khi tu sửa hoàng cung. Trong các vụ án này đã xử trảm nhiều thợ thủ công sửa chữa hoàng cung và không ít quan viên cũng bị liên lụy, bị kết án và lưu đày.
Tuy rằng mỗi khi hắn ta rảnh rỗi cũng có nghe nói một số vu sư Miêu Cương biết cổ thuật. Nhưng Kinh Nam Vương lại quá kiêu ngạo, dám nói thẳng những điều kiêng kỵ như vậy.
“Ha ha.”
Kinh Nam Vương lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng cười nhạo: “Cho nên, tiểu vương nói điện hạ bị hạ cổ mà không phải trúng chú ngữ gì. Nếu ngài gặp phải chuyện không tốt thì việc đó cũng không liên quan gì đến việc bị hạ cổ.”
Ngu xuẩn, phán đoán sai lầm, khinh địch dẫn tới thất bại, vị Thái Tử này còn tìm lấy cớ là do bị hạ cổ thuật.
Tại sao hắn ta lại cảm thấy Thượng Quan Vũ không thông minh giống như những gì Thương Lan nói.
Tất nhiên Thượng Quan Vũ nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của Kinh Nam Vương, mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh nhưng cuối cùng vẫn phải kìm cơn giận lại.
Dù sao hiện tại hắn ta cần sự giúp đỡ của Kinh Nam Vương.
Thái Tử đột nhiên chắp tay thi lễ về phía Kinh Nam Vương: “Kinh Nam Vương, nhờ ngài cứu Cô, giải cổ thuật trên người giúp Cô!”
Kinh Nam Vương nhìn hắn ta còn tính là biết điều, cười nhạo một tiếng, gõ cái bàn: “Điện hạ ngồi xuống trước, Tiểu Vương sẽ kiểm tra cho ngài?”
Thái Tử vội ngồi xuống, Kinh Nam Vương bắt đầu kiểm tra đôi mắt, lỗ tai, miệng lưỡi và các bộ phận khác trên người Thái Tử, sau đó lại bắt mạch cho Thái Tử.
Sau đó, hắn ta dùng một cây kim màu lam châm vào đầu ngón tay Thái Tử để lấy một giọt máu, ngửi hương vị, lại dùng hoả chiết tử nhóm lửa để đốt giọt máu đó lên.
Một mùi hương lạ tỏa ra trong không khí.
Trong lòng Thái Tử nôn nóng bất an, nhịn một lúc lâu mới hỏi: “Thế nào, bản Thái tử trúng cổ gì?”
Kinh Nam Vương mỉm cười, thu hồi ngân châm: “Có phải mấy tháng trước Thái Tử điện hạ đột nhiên cảm thấy sau lưng ngứa ngáy khó chịu, không kìm được phải gãi đến mức chảy máu bê bết, cho dù trị hết thì vẫn còn tái phát, nhất là sau khi làm chuyện phòng the?”
Thái Tử gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại vẫn phải dùng thuốc bôi để ngăn ngứa mới có thể nghỉ ngơi.”
Nhưng chuyện này người Thái Y Viện cũng biết.
Kinh Nam Vương cong khóe môi, cười nhạo: “Vậy thì đúng rồi, loại cổ ngài trúng ở Miêu Cương gọi là Bỉ Na Thứ… Thôi, nói nhiều thì các ngươi cũng không hiểu, gọi nó là Dương cổ đi.”
Thái Tử sửng sốt, gương mặt cực kỳ khó coi: “Dương cổ? Đúng thật là rất ngứa!”
Kinh Nam Vương nói tiếp: “Đây không phải là loại cổ nguy hiểm, nó chỉ là một trò đùa ở Miêu Cương. Cũng sẽ tự chết sau vài năm ở trên người ngài, lúc đó bệnh của điện hạ sẽ tự khỏi.”
Dĩ nhiên, khi đó da thịt người bị hạ cổ có lẽ đã thối rữa không ra gì, rất đau đớn.
“Trò đùa ư?” Thái Tử nghiến răng nghiến lợi.

Ads
';
Advertisement