Ẩn thư sinh bị nàng trêu chọc đến mức không kiềm chế được, nheo đôi mắt dài hẹp lại, rồi bất ngờ giơ tay giữ chặt chiếc quạt của nàng.
“Vậy là, tiểu nương tử ngay từ đầu đã muốn lôi ta ra làm bia đỡ đạn?”
Chẳng lẽ nàng muốn gặp Ẩn thư sinh không phải để “Ẩn thư sinh” chuộc tội, mà là để hắn giả làm chủ nhân của Cổ Thần rồi đem tặng hắn cho Sở Nguyên Bạch?
Minh Lan Nhược rút lại chiếc quạt, đầu ngón tay chạm vào cổ áo hắn và từ từ trượt xuống, nhìn thấy yết hầu của hắn không tự chủ được di chuyển theo bàn tay nàng, liên tục nhấp nhô.
Nàng khẽ cười, lời nói đầy ẩn ý: “Tiểu Thư Sinh, ngươi thật nhạy cảm… Đoán cái gì trúng cái đó.”
Ẩn thư sinh nhìn nàng đang đưa tay vào trong cổ áo của mình, đặt lên ngực hắn khiến hắn khẽ thở dốc, đôi mắt dài khép hờ.
“Tiểu nương tử không thích ta nhạy cảm sao?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn đang cố gắng kiềm chế, lại càng trêu chọc, đâm nhẹ vào điểm đỏ trên ngực hắn: “Tiểu Thư Sinh ngoan ngoãn lại dịu dàng, vừa nhạy cảm vừa xấu hổ, sao lại có thể không thích?”
Ẩn thư sinh khựng lại, lập tức nắm lấy cổ tay nàng, kéo bàn tay của nàng ra khỏi vạt áo của mình, cười lạnh lùng: “Hừ, tiểu nương tử thật là vô tâm, dám đem người mình thích ra làm bia đỡ đạn.”
Lần trước nàng đẩy hắn ra để chắn roi của phụ thân nàng thì thôi, hắn đáng bị nhận lấy, nhưng lần này lại đẩy hắn ra chắn cho Sở Nguyên Bạch!
Tiểu nương tử này quả thật đã thấm nhuần triết lý “thà người khác chết, không để mình chết”!
Làm người ta tức giận đến mức cắn răng chịu đựng.
Minh Lan Nhược nheo mắt cười: “Vì Ẩn thư sinh là một nhân vật có thể biến mất bất cứ lúc nào, không ai có thể tra được ngươi đến từ đâu, đúng không?”
Ẩn thư sinh trong người có Huyết Cổ từ Cổ Vương nên sẽ không bị bất kỳ loại cổ trùng nào khống chế, không phải lo lắng về việc Sở Nguyên Bạch dùng cổ trùng để hại hắn. Điều này càng khiến Sở Nguyên Bạch tin rằng Cổ Thần đang ở trên người hắn.
Với một chút ngụy trang, nàng có thể khiến Ẩn thư sinh trông giống như kẻ đang mang Cổ Vương, làm mồi nhử cho Sở Nguyên Bạch.
Một khi Sở Nguyên Bạch tập trung vào Ẩn thư sinh, chỉ cần có lý do để hắn rời khỏi kinh thành, Sở Nguyên Bạch sẽ chắc chắn đuổi theo.
Đến lúc đó, Ẩn thư sinh chỉ cần tháo mặt nạ ra, nhân vật này sẽ biến mất vĩnh viễn, và Sở Nguyên Bạch cũng sẽ không quay lại quấy rầy nữa.
“Thấy không, đây là một kế hoạch hoàn hảo đến mức nào.” Minh Lan Nhược khẽ cười, đầy tính thuyết phục khi nói với Ẩn thư sinh.
Ẩn thư sinh mỉm cười nhạt: “Tiểu nương tử thật là tính toán kỹ càng, có lẽ từ lúc biết Sở Nguyên Bạch đang tìm kiếm Cổ Thần, nàng đã bắt đầu lập kế hoạch rồi phải không? Tất cả mọi người đều an toàn, chỉ có ta phải lao tâm lao lực, vậy ta được lợi gì đây?”
Nàng rõ ràng đã tính toán hắn từ đầu, mới muốn hắn cải trang thành Ẩn thư sinh!
Nàng không hề muốn hắn chuộc tội bằng những trò nhỏ nhặt!
Điều này khiến hắn không vui! Nếu không phải hắn đang mang gương mặt này thì nàng đã tiêu đời rồi!
Minh Lan Nhược giơ quạt che nửa mặt, đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương: “Còn muốn lợi ích à? Vậy hay là để Sở Nguyên Bạch đến quấy rầy ta? Ta thấy hắn ta rất có phong cách dị quốc, lại nhiệt tình như lửa, suốt ngày gọi ta là tỷ tỷ…”
“Đó là vỏ bọc giả dối và độc ác của hắn, nàng không nhận ra sao?” Ẩn thư sinh lạnh lùng cắt ngang lời nàng.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, kéo dài giọng: “Vậy thì sao…”
Ẩn thư sinh: “…”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng không có biểu cảm mà nói: “Vì chủ nhân mà cống hiến là bổn phận của ta. Tiểu nương tử đã cho ta một bữa ăn, ta nguyện vì tiểu nương tử mà chết!”
Nghe hắn gọi “tiểu nương tử” nhưng ba chữ ấy lạnh lùng như băng giá.
Minh Lan Nhược nhếch môi, dùng quạt nâng cằm hắn lên, cười: “Đúng rồi, nhận thức sớm vị trí của mình là điều tốt.”
Câu nói này khiến nàng cảm thấy sảng khoái, nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhịn của hắn, thật là thoải mái không gì bằng.
“Xuân Hòa, vào đây!” Minh Lan Nhược vui vẻ vỗ tay gọi.
Xuân Hòa lập tức dẫn theo hai nữ tỳ, mỗi người bưng một chồng sách tiến vào, đặt xuống bàn.
Minh Lan Nhược cười tươi, dùng quạt chỉ vào đống sách: “Tiểu Thư Sinh, đây là tất cả sách về cổ thuật và y thuật của Miêu tộc. Nếu ngươi muốn giả làm người mang Cổ Thần ít nhất cũng phải hiểu chút kiến thức căn bản, ít nhất là phải miệng lưỡi lưu loát để lừa người, hãy học tốt nhé.”
Xuân Hòa nhìn thấy biểu hiện nhẫn nhịn của Ẩn thư sinh bỗng rùng mình, bất ngờ nhớ đến những câu chuyện kỳ lạ trong các quyển sách mà Cảnh Minh đã cho nàng ấy xem.
Chuyện kể về một thanh niên đẹp trai bị đè ép, cuối cùng nổi dậy giết hết chủ nhân biến mình thành chủ nhân rồi bật ngược lại các tiểu thư, công chúa từng bắt nạt mình…
Nghĩ đến đó, Xuân Hòa lập tức tỏ ra như không thấy gì, nhanh chóng dẫn các tỳ nữ rời khỏi “chiến trường”.
Ẩn thư sinh không có biểu cảm gì, rút một quyển sách ra và bắt đầu xem.
Nàng nghĩ rằng những thứ này có thể làm khó hắn sao?
Hắn thản nhiên nói: “Nói về đọc sách, ta từ nhỏ đã có trí nhớ hơn người. Tiểu nương tử chắc không biết, ta đã đỗ Tiến sĩ năm Kỷ Nguyên thứ ba khi mới mười bảy tuổi.”
Năm xưa để thực hiện một nhiệm vụ ngầm của Đông Xưởng, hắn đã từng cải trang tham gia khoa cử. Ai ngờ chỉ cần một lần thi đã đỗ ngay, mà hắn còn dùng một thân phận tạm bợ để tham gia.
Minh Lan Nhược nghe vậy thì nghĩ: “Chà, không kém gì thành tích của phụ thân ta năm xưa.”
Nhớ lại cảnh cả căn phòng trong Đông Xưởng đầy ắp sách, nàng thầm nghĩ, vị gia này quả thực là người có tài đọc sách.
Nàng nheo mắt cười: “Thế thì tốt rồi, Tiểu Thư Sinh, ta phải ra ngoài một lát, tối nay ta sẽ kiểm tra kết quả đọc sách của ngươi, đừng để ta thất vọng.”
Nói xong, Minh Lan Nhược thong thả đứng dậy, ra ngoài, còn không quên ân cần đóng cửa lại cho hắn.
Ẩn thư sinh không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ mím môi, rót cho mình một tách trà rồi hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị tập trung vào việc đọc sách.
Dù biết mình bị nàng kéo vào “con thuyền” của nàng một cách oan ức, nhưng hắn đã quen với việc khi đã nhận nhiệm vụ gì thì sẽ cố gắng hoàn thành nó với sự chuẩn bị chu đáo nhất.
Hắn không muốn Sở Nguyên Bạch tiếp cận tiểu nương tử của mình.
Nhưng hắn vừa mở sách ra và mới nhấp một ngụm trà thì cửa lại bị đẩy ra.
Minh Lan Nhược quay lại, bước đến bên cạnh hắn, cười nói: “Aiya, Tiểu Thư Sinh, ta quên mất một chuyện!”
Ẩn thư sinh ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Minh Lan Nhược bất ngờ giữ lấy vai hắn, rồi trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã mỉm cười cúi xuống và hôn lên đôi môi mỏng của hắn: “Chuyện này đây.”
Nàng không khách khí mà học theo cách hắn từng hôn nàng, lưỡi nhỏ của nàng khẽ lướt qua môi hắn, đồng thời đẩy vào miệng hắn một viên thuốc có vị ngọt ngọt pha chút đắng của thuốc Đông y.
Mùi hương nồng nàn và thanh mát lan tỏa giữa nàng và hắn, không khí trong phòng dường như cũng nóng lên.
“Đây là viên thuốc giúp ngươi thể hiện khí tức của Cổ Vương trong người. Hãy nuốt nó đi.” Nàng thì thầm nhẹ nhàng bên môi hắn, ngón tay khẽ vuốt ve bờ vai rộng của hắn, như đang vỗ về khuyến khích hắn uống thuốc.
Viên thuốc từ từ tan chảy trên đầu lưỡi của nàng và hắn.
Người thanh niên trẻ dần dần thở gấp, hắn phải dồn nhiều công sức để kiềm chế bản năng, không lôi nàng vào lòng và cuồng nhiệt chiếm lấy nàng.
Hắn chỉ có thể ngẩng đầu lên, hy vọng nhận được thêm một chút gì đó từ nàng…
Nhưng nàng đã rút lui, đôi mắt sáng long lanh vì hơi sương, tay nàng khẽ vuốt phẳng nếp nhăn trên vai áo hắn mà nàng vừa tạo ra: “Hãy đọc sách thật chăm chỉ, Tiểu Thư Sinh.”
Nói xong, nàng dùng quạt vẽ một đường nhẹ trên ngực hắn, rồi quay đi, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Chỉ còn lại một Ẩn thư sinh vẫn chưa thể ổn định hơi thở, khuôn mặt thanh tú của hắn dần hiện lên sắc đỏ không bình thường.
Hắn cúi đầu nhìn xuống vạt áo bằng vải bông mỏng manh đã bị phồng lên, cắn môi, sắc đỏ ngượng ngùng lan tỏa đến tận khóe mắt rồi bất ngờ ném cuốn sách trong tay xuống đất.
Nàng cố ý làm vậy!
Nàng đã đi rồi, nhưng vẫn khiến hắn không thể tập trung đọc sách, nhất định phải làm hắn bối rối!
…
Ra khỏi phòng, Minh Lan Nhược cười vui vẻ, quạt nhẹ trong tay nàng đung đưa!
Cảm giác này thật là tuyệt vời!
Cuối cùng, nàng cũng đã trở thành chủ nhân và có thể tùy ý bắt nạt “tiểu cữu cữu” của mình. Đúng là cảm giác sung sướng không gì sánh được!
Xuân Hòa nhìn thấy dáng vẻ ngạo nghễ của tiểu thư nhà mình, không khỏi lo lắng: “Tiểu thư, làm vậy không tốt đâu, nhỡ đâu sau này Đốc chủ tính sổ thì sao?”
Minh Lan Nhược hừ nhẹ: “Bây giờ ta đang tính sổ đây này!”
Dám cải trang thành người khác để lừa nàng, hắn tưởng nàng dễ bị lừa sao? Không nhân cơ hội này bắt nạt lại hắn, chẳng phải sẽ bị hắn xem thường ư? Dù sao thì kiếp trước nàng cũng là một yêu phi mà!
“Đi thôi, ngươi không phải muốn đến Đông Xưởng sao? Ta phải đến Thanh Vân Trà Thất để bàn chuyện với tiểu thư nhà họ Từ, ngươi để Cảnh Minh và Trần Ninh đi theo ta là được.” Minh Lan Nhược nói với vẻ thản nhiên, miệng mỉm cười.
Xuân Hòa gật đầu: “Vâng.”
Chủ tớ mỗi người lên một cỗ xe ngựa, mang theo tùy tùng, rồi rời khỏi phủ.
…
Trong phòng riêng trên lầu hai của Thanh Vân Trà Thất.
“Choang!” Một chén trà vỡ tan trên mặt đất.
Từ Tú Dật tĩnh lặng ngồi đó, trên đầu, mặt và y phục đều ướt sũng nước trà, thậm chí còn dính cả lá trà.
“Aiya, bản Huyện chúa không cố ý làm vỡ chén trà, nhưng Từ tiểu thư… ngươi nên về nhà đi, nơi này là trà thất tao nhã nhất, không thích hợp cho những người mang tiếng xấu như ngươi đến đây.”
Một cô nương nhỏ nhắn, mặc y phục lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp nhưng biểu cảm độc ác che miệng cười.
Những cô nương xung quanh cũng rộn ràng lên tiếng:
“Ta nghĩ cô ấy sẽ không ngại chút trà trên người đâu, dù sao hôm đó cũng đã ướt như chuột lột khi bị một nam nhân vớt lên từ dưới nước.”
“Hahaha, nghe nói còn bị hắn… vừa sờ vừa hôn… Cô ta mà là danh gia khuê tú gì chứ, thật sự là một khuê tú đã sớm tìm đến cái chết rồi, không biết xấu hổ!”
“Cô ta còn là Từ tiểu thư gì nữa chứ, đã bị gả cho một thương nhân ngoại bang hèn mọn rồi, Từ gia chắc cũng bỏ rơi cô ta rồi!”
PS: Mọi người ơi, vì nghỉ Lễ nên Hố sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ up trong ngày nên nếu có gì sai xót như lỗi xưng hô moi người hoan hỉ bỏ qua cho Hố nhaa. Yêu mọi người, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ạ <333
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất