“Thương Kiều, đừng như vậy… với ta.” Minh Lan Nhược run rẩy nhẹ, nước mắt lấp lánh trong mắt.
Thương Kiều bỗng cười khẩy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng——
“Câm miệng! Mặc đồ của tên nam tử khác, đừng gọi ta như vậy!”
Từ khi nàng rời khỏi Dạ Vương phủ đến nay chưa đầy tháng, chưa từng ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn một ngày nào!
Ngay cả khi thái tử nắm lấy tay nàng, nàng cũng chẳng hề từ chối, bộ dáng tình tứ như vậy là diễn cho ai xem!
“Ưm…buông ta ra, tên khốn kia!” Minh Lan Nhược không nhịn được rên rỉ, giận dữ vặn vẹo.
Cảm nhận được đôi môi đỏ mềm mại ướt át của nàng không ngừng cọ xát vào lòng bàn tay, trong mắt Thương Kiều lóe lên ngọn lửa đen kỳ lạ và vặn vẹo.
Hắn đột nhiên siết nhặt những ngón tay đang quanh nữa dưới khuôn mặt nàng, khiến nằng không cất nên lời.
Hắn cụp mắt xuống, nụ cười dịu dàng đến lạnh lẽo, ngón trỏ thon dài đặt lên môi một cách tao nhã, ra hiệu im lặng: “Suỵt… đừng nói những lời khiến ta không vui.”
“Thương Kiều… Đồ khốn, ngươi là đồ khốn nạn!!” Minh Lan Nhược thanh âm run rẩy, nhắm mắt lại, nước mắt rơi thành từng giọt lớn, khuôn mặt trắng như tuyết trở nên tái nhợt.
Thương Kiều nâng khuôn mặt nàng lên, ngón tay cầm khăn tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng, giọng nói trầm khàn thấp giọng: “Đứa bé không ngoan, thế nào cũng phải dạy dỗ.”
“Có đổi không?” Hắn ta một lần nữa mỉm cười nhấc cằm nàng lên, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Minh Lan Nhược chết lặng người, run rẩy một cái. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thủ đoạn thẩm vấn bức bách của Thương Kiều.
Hắn ta còn chưa làm bất cứ cách gì khác, mà nàng đã không thể chịu đựng nổi.
Khi nàng sắp sửa khuất phục.
Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thiên Tuế gia, Vương phi vẫn chỉ là một cô gái, người không thể như vậy được.”
Minh Lan Nhược khựng lại, nhìn về phía người vừa đến, Vân Nghê đang vội vã bước vào cùng với nha hoàn.
Thương Kiều buông Minh Lan Nhược ra, quay người nhìn Vân Nghê, cũng chặn ánh mắt của nàng nhìn Minh Lan Nhược, nhàn nhạt nói:”Thái y nói ngươi phát sốt, ngươi đến đây làm gì?”
Vân Nghê đứng trong tuyết quá lâu, thân thể vốn đã không khỏe như trước, lại lên cơn sốt.
Vân Nghê nhìn thấy Thương Kiều che khuất Minh Lan Nhược, nàng nhíu mày, lắc đầu không tán thành: “Nếu Vân Nghê không đến, người còn định làm gì với Vương phi?”
Vừa nói, nàng bước đi với đôi chân hơi loạng choạng: “Thiếp đến khuyên nhủ Vương phi, người không muốn nàng ấy lâm bệnh cảm mạo như Vân Nghê chứ?”
Thương Kiều nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, khẽ khựng lại, liếc nhìn Tiểu Tề Tử.
Tiểu Tề Tử vội vã ra hiệu cho những thái giám khác buông Minh Lan Nhược ra, rồi quay người lui ra xa, hầu hạ Thương Kiều ngồi xuống trở lại.
Minh Lan Nhược được cởi trói, gần như ngay lập tức ôm lấy chính mình, nhìn Vân Nghê với vẻ đề phòng và lạnh lùng: “Ta không cần y phục của ngươi!”
Vân Nghê khẽ thở dài: “Ta biết Vương phi có địa vị cao quý và khinh thường việc mặc y phục của ta. Nhưng đây là những bộ quần áo mùa đông mà ta chưa bao giờ mặc.”
Minh Lan khẽ nhíu mày, lời nói của nàng ta như thể nàng quá ủy mị, tự cho mình cao quý?
Vân Nghê đưa cho nàng một chiếc áo choàng ngoài: “Chẳng qua là y phục tử tế của nữ tử trong phủ của Thiên Tuế gia, tất cả đều là của ta, là ta giặt giũ cho gia, vội vã nên có phần sơ sài, Vương phi hãy chịu khó một chút.”
Câu nói của cô ấy tuy bình thản nhưng lại rất thẳng thắn.
Nhưng chính sự bình thản và thẳng thắn ấy lại như dao găm đâm vào trái tim Minh Lan, khiến nàng đau nhói.
Cứ như thể không ngừng nhắc nhở nàng rằng, bên cạnh Thương Kiều chỉ một nữ nhân duy nhất là nàng ta, các nữ quyến trong phủ đều tôn kính nàng, họ đối xử với nàng vô cùng thân thiết.
Vì vậy, hắn ta mới có quần áo của nàng ấy.
“Ta đã nói rồi, ta không cần!” Minh Lan lùi lại một bước, nghiến răng nghiến lợi.
Vân Nghê đột nhiên ấn áo choàng lên vai nàng.
Quay lưng về phía Thương Kiều, ánh mắt Vân Nghê nhìn nàng trở nên khinh miệt chế nhạo:”Đào Vương Phi, ta làm việc này là vì người, người cũng đừng trái lời vương gia.”
Vân Nghê là một trong Thập Tam Vệ trưởng, nàng nhẹ nhàng ấn một cái, Minh Lan Nhược gần như cảm thấy xương cốt như bị bóp gãy, đau nhói.
“Buông ta ra!” Nàng đau đớn không thể kìm nén mà hét lớn. Nàng chỉ lật tay là vài cây kim bạc mảnh mai đâm vào huyệt Thái Uyên trên cổ tay Vân Nghê.
Vân Nghê chỉ cảm thấy nội lực của mình đột nhiên đảo ngược, tấn công ngược trở lại kinh mạch, đau đến mức mặt mày trắng bệch, trực tiếp phun ra một ngụm máu: “Á -!”
Ngay sau đó, cổ tay Minh Lan Nhược bị Thương Kiều tóm chặt, hắn trừng mắt nhìn nàng: “Dừng tay!”
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy cổ tay như muốn bị bóp nát, nàng nhịn đau nghiến răng cố gắng thanh minh: ‘Là nàng ta ra tay trước!’
“Đốc chủ, đừng làm tổn thương Vương phi… Vân Nghê không sao.” Vân Nghê cản hắn lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, giây tiếp theo nàng bất ngờ ngã vào lòng hắn.
Thương Kiều ôm chặt Vân Nghê, ánh mắt lạnh lẽo và u ám nhìn Minh Lan Nhược: “Chờ ta trở lại rồi tính sổ với ngươi!”
Nói xong, hắn ta quay người bế Vân Nghê ra khỏi nhà giam: “Triệu ngự y!”
Tiểu Tề Tử nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ đành cúi đầu chào Minh Lan: “Vương Phi… làm gì mà khổ sở như vậy.”
Nói xong, hắn ta sai người ở lại canh lò sưởi, rồi vội vàng dẫn những người khác ra khỏi phòng giam.
Minh Lan đã sốt từ khi thức dậy, nàng chóng mặt và buồn nôn. Sau những gì vừa xảy ra, nàng càng khó chịu hơn, hơi thở như lửa đốt, cổ họng và vai đều đau nhức.
Bất kể vết thương có đau đớn đến đâu, cũng không thể sánh được với cảm giác như tim bị ai đó bóp chặt.
Nàng lảo đảo, run rẩy ôm lấy bản thân và ngồi thụp xuống, nước mắt từng giọt thấm vào cánh tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất