Xuân Chiêu Nghi đảo mắt, mềm mại cọ vào chân ông ta: “Người quên rồi sao, bệnh phong hàn của người, còn phải dựa vào nàng ta củng cố hiệu quả trị liệu, chờ khỏi hẳn rồi, giết cũng chẳng muộn.”
Bệnh này có khỏi hay không, chẳng phải là do đại phu nói sao?
Vừa nhắc đến chuyện này, Minh Đế càng thêm phiền não.
Gần đây ông ta thường xuyên lâm hạnh, sủng ái Xuân Chiêu Nghi, cùng với các phi tần trẻ tuổi khác, nhưng bệnh phong hàn đã lâu không tái phát.
Thấy thân thể mình không có gì, cũng không còn lúc đang hứng khởi lại đột nhiên co giật, thiếu chút nữa đã quên mất nha đầu chết tiệt kia vẫn là đại phu chữa bệnh cho ông ta.
Chỉ muốn giết chết nha đầu kia cho xong chuyện.
Nhưng hiện tại Xuân Chiêu Nghi vừa nói, đáy lòng ông ta không khỏi dấy lên nghi hoặc, dù sao đám phế vật Thái y viện kia trước đây cũng chẳng chữa khỏi bệnh cho ông ta!
Minh Đế xoa mi tâm, giết một nha đầu không có năng lực gì, vậy mà còn phải dè chừng!
“Bệ hạ, Thiên Tuế gia đến rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu thái giám.
Minh Đế sáng mắt, lập tức đẩy Xuân Chiêu Nghi ra: “Mau cho hắn vào!”
Xuân Chiêu Nghi cũng không có gì oán trách, ngoan ngoãn nhấc váy đứng dậy, hướng Thương Kiều hành lễ rồi lui xuống.
“Ái khanh mau lại đây, trẫm vừa có được một cặp đồng hồ Tây dương, nhìn thấy chúng, trẫm liền nghĩ đến ngươi.” Minh Đế mỉm cười ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh mang đồ tới.
Xuân Chiêu Nghi lúc ra ngoài bĩu môi, cặp đồng hồ Tây dương kia là thứ hiếm có, nàng đã cầu xin rất lâu, hoàng đế cũng không chịu ban thưởng cho nàng ta một cái.
Vậy mà bây giờ lại cho Cửu Thiên Tuế cả cặp.
Nói nàng ta gần đây sủng quán hậu cung, nàng ta thấy sủng quán hậu cung, trường thịnh bất suy rõ ràng vẫn luôn là vị kia mới đúng.
Thương Kiều nhìn cặp đồng hồ bằng vàng ròng hình lồng chim tinh xảo, thản nhiên nói: “Đa tạ bệ hạ.”
“Ái khanh thích là được.” Minh Đế thấy Thương Kiều nhận lấy, trong lòng nghĩ xem ra là không còn giận nữa.
Ông ta cũng vui vẻ cười rạng rỡ, ông ta thích sự thấu tình đạt lý và thú vị của Thương Kiều, ngay cả khi thỉnh thoảng lạnh mặt cũng không khiến người ta chán ghét.
Thương Kiều từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đặt lên bàn, mở ra: “Bệ hạ, đây là đan dược mới nhất Trương chân nhân luyện chế, một viên uống, hai viên đắp ngoài đan điền.”
Nói xong, hắn mở hộp, tùy ý lấy một viên bỏ vào miệng nuốt xuống.
Minh Đế thấy vậy, mỉm cười nói: “Ừm, ái khanh có lòng.”
Bản thân ông ta là người cực kỳ cẩn thận, tu tiên phục đan cũng phải có Thương Kiều cùng làm, có hắn thử thuốc thay mình, ông ta mới yên tâm.
Dù sao, trên đời này ai cũng tiếc mạng.
“Ái khanh à, Thái tử… cái tên phế vật kia thật là, có việc gì không làm thì thôi, đã làm thì không nên để lại dấu vết!” Minh Đế xoa mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu.
Thương Kiều thản nhiên nói: “Cũng phải xem người đối phó với Thái tử là ai, chưa chắc là Thái tử vô dụng, mà là đối thủ quá mạnh.”
Ánh mắt Minh Đế lạnh lùng: “Đúng vậy, Chu gia thật là to gan, dám bức trẫm phế Thái tử, ngay cả Hoàng hậu cũng không tiếc hy sinh!”
Minh Đế đã khẳng định là Chu gia bày kế, hy sinh một Hoàng hậu không được sủng ái, sau đó phế Thái tử.
Dù sao, cái thai đầy oán hận từ trong bụng Chu Hoàng hậu kia, ông ta tuyệt đối không muốn động vào Chu Hoàng hậu thêm lần nào nữa.
Chỉ là bề ngoài nể mặt mũi Chu hậu nói là sủng ái lại thôi.
Thương Kiều thản nhiên vuốt ve chiếc đồng hồ Tây dương trên bàn, thản nhiên nói: “Đúng vậy, Chu gia quá phận, nhưng Thái tử điện hạ sau này có thật sự ngồi vững được vị trí thiên hạ chi chủ hay không, hắn có thể chế ngự được Tần vương điện hạ sao?”
Lời này nếu người khác nói, chính là nghị luận quốc tộ, ngông cuồng đại nghịch! Minh Đế nhất định sẽ nổi giận!
Nhưng Thương Kiều nói, Minh Đế lại chỉ nhíu mày: “Chuyện này…”
Tuy ông ta yêu thích Tần vương, nhưng Thái tử là vị hoàng tử thật sự giống ông nhất, vốn dĩ chỉ cần Thái tử không tạo phản, ông ta sẽ không phế Thái tử.
Dù sao Tần vương làm Thái tử, có ngoại thích hùng mạnh như Chu gia, ông ta không thể không đề phòng.
Nhưng hiện tại tình huống như vậy… phải làm sao mới có thể bảo vệ Thái tử?!
“Ái khanh, ngươi giúp trẫm, nghĩ cách bảo vệ Thái tử, ít nhất là lúc trẫm còn sống, bảo vệ hắn!” Cuối cùng Minh Đế vẫn thở dài.
Bàn tay Thương Kiều đang mân mê chiếc đồng hồ Tây dương trên bàn khựng lại, ngẩng mắt lên, mỉm cười nói: “Vâng, bệ hạ.”
Thật đúng là, tình cảm phụ tử sâu nặng.
Nhưng nếu Thái tử tự tìm đường chết, vậy thì không còn cách nào khác.
…
Rời khỏi hoàng cung, Thương Kiều trở về Đông xưởng.
Tiểu Tề Tử nhận lấy áo choàng của hắn, đưa cho tiểu thái giám bên cạnh, thấp giọng nói: “Người kia náo loạn rất dữ dội, hắn muốn gặp ngài.”
Thương Kiều dừng động tác cởi cúc áo, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Tiểu Tề Tử liền dẫn hắn đi một đường đến một gian phòng.
Trong phòng, một nam tử trung niên vẻ mặt tiều tụy bị trói gõ trên ghế, miệng cũng bị bịt kín.
Không phải là Lý Quốc Cữu trước đó ở trên điện làm chứng rồi bị tống giam sao!
Vừa nhìn thấy Thương Kiều đi vào, ông ta liền kích động giãy giụa: “Ưm ưm…!”
Hắc y cấm vệ canh giữ bên trong chắp tay với Thương Kiều: “Tên này ăn nói bẩn thỉu, sỉ nhục Đốc chủ, lại còn tìm cách chết, thuộc hạ chỉ có thể trói hắn ở đây.”
Thương Kiều tùy ý ngồi xuống, ra hiệu cho người ta lấy miếng vải nhét trong miệng Lý Quốc Cữu ra: “Sao vậy, Lý Quốc Cữu vẫn chưa nghĩ thông, vẫn muốn trung thành với Thái tử sao?”
Lý Quốc Cữu lớn tiếng nói: “Thương Kiều, tên thái giám chó má nhà ngươi, dám cả gan bắt giữ ta, sai người giả mạo ta đến trước mặt bệ hạ vu oan giá họa cho Thái tử, bệ hạ biết được nhất định tru di cửu tộc ngươi!”
Đúng vậy, đêm hôm đó sau khi Lý Quốc Cữu bị Thái tử đuổi ra ngoài, còn chưa đến cửa nhà mìn đã bị người của Thương Kiều bắt cóc về.
Hôm nay lúc thẩm án, Lý Quốc Cữu kia là giả mạo! Không ngờ tới chứ gì?!
Lý Quốc Cữu thật sự không ngờ tới, không, là cả triều văn võ đều không ngờ tới Thương Kiều lại dám to gan lớn mật đến mức này!
Hơn nữa, tất cả những gì xảy ra trong phiên tòa hôm nay, Thương Kiều còn sai người thuật lại cho ông ta nghe từng li từng tí một.
Lý Quốc Cữu suýt chút nữa thì tức hộc máu – ông ta vậy mà lại trở thành kẻ tiểu nhân “bán đứng” ngoại tôn!
Thương Kiều chậm rãi nhấp trà: “Làm chứng giả? Những gì đã nói hôm nay, câu nào không phải là do Thái tử điện hạ nhà chúng ta làm?”
Lý Quốc Cữu nghẹn họng: “Ngươi…”
Ông ta không thể phản bác, nhưng mà…
Lý Quốc Cữu lạnh mặt giận dữ nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì, nhưng ngươi phái người giả mạo bổn Quốc cữu, làm chứng giả, trời đánh!”
Thương Kiều ung dung uống trà: “Hôm nay trên công đường, Chu gia cho người giả làm chứng, nói lời giả dối; bản tọa chỉ là cho người giả, nhưng nói lời thật, làm chứng thật, nghe thế nào cũng là bản tọa có tiết tháo cao thượng hơn nhiều.”
Hắn khẽ mỉm cười: “Trời cao sao nỡ lòng nào giáng sét đánh bản tọa?”
Lý Quốc Cữu tức giận ngửa người ra sau: “Ngươi ngươi ngươi… vô liêm sỉ! Mau thả bổn Quốc cữu ra! Bổn Quốc cữu muốn gặp Thái tử điện hạ!”
Cao thượng? Có tiết tháo, tên thái giám này có hai thứ đó sao!
Thương Kiều thản nhiên nói: “Lý Quốc Cữu, nếu không phải ngươi bị mất chức quan, lại bị Thái tử vứt bỏ, thì cho dù bản tọa có bắt ngươi đến đây, cho người giả mạo cải trang thành ngươi, thì hôm nay trên công đường, cũng sẽ không ai tin ngươi phản bội Thái tử.”
Lý Quốc Cữu cứng người, lại bị mấy câu nói như dao đâm của Thương Kiều đâm cho lạnh thấu tim.
Thương Kiều: “Bây giờ bản tọa có thể thả ngươi ra ngoài, ngươi đoán xem ngươi có thể sống sót đi đến cửa phủ Thái tử không?”
Lý Quốc Cữu nhắm mắt lại, trong lòng phát lạnh.
Ông ta là người thông minh, làm sao có thể không biết, Thái tử sẽ không bỏ qua cho ông ta, cũng sẽ không tin là ông ta bị người ta giả mạo.
Đứa cháu ngoại của ông ta, lòng dạ lạnh lẽo, vô cùng ích kỷ, rất giống Minh Đế.
“Lý Quốc Cữu, lúc ở Giang Chiết ông quả thật là nhân tài, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bản tọa không muốn lạm sát người vô tội.” Thương Kiều thấy ông ta không nói gì, đứng dậy rời đi.
Lý Quốc Cữu lạnh lùng nói: “Thương Kiều, cho dù Thái tử không nhận ta, ta cũng sẽ không bao giờ quy phục tên thái giám chó má nhà ngươi!”
Thương Kiều dừng bước, thản nhiên cười khẩy, không để tâm rời đi.
“Chủ tử, ngài muốn về phủ Minh phi sao?” Ra khỏi cửa, Tiểu Tề Tử hỏi.
Thương Kiều khựng lại, ngón tay thon dài đặt trên cổ áo, hí mắt, khẽ kéo: “Không đi, gọi nàng ấy đến đây.”
Tiểu Tề Tử sửng sốt, sau đó hiểu ra –
Về phủ Minh phi, gia phải làm tiểu thư sinh, dù sao hắn đã đáp ứng tiểu nương nương làm đủ ba tháng.
Nhưng mấy ngày nay tình hình đặc biệt, tiểu nương nương mới đồng ý cho hắn về Đông xưởng.
Nhưng gia rõ ràng hôm nay không muốn làm tiểu thư sinh…
Tiểu Tề Tử tặc lưỡi, ừm, tiểu nương nương tự cầu phúc đi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất