Minh Lan Nhược - FULL

Bên trong hộp sứ là vài viên thuốc màu đỏ tươi.
Thương Kiều nhìn những viên thuốc, để tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ lau sạch ngón tay cho hắn, sau đó kẹp một viên, định đưa lên miệng.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị người ta đẩy mạnh ra.
Thương Kiều nhìn ra, thấy mỹ nhân với gương mặt sa sầm, u ám như sắp mưa đứng ở cửa.
Hắn khựng lại, thần sắc bất động buông lỏng ngón tay, viên thuốc theo đó lăn xuống ống tay áo.
Hắn thuận thế đứng dậy, che đi hộp thuốc trên bàn, khẽ cười: “Sao tiểu nương tử lại tới đây?”
Minh Lan Nhược mặt lạnh bước vào, liếc nhìn lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ bên cạnh: “Đi ra ngoài!”
Lão đạo sĩ giật mình, bị ánh mắt sắc bén của Minh Lan Nhược dọa sợ, vội vàng xoay người, cung kính cúi đầu chào Thương Kiều rồi chạy mất.
Chắc chắn đây là vị biểu tiểu thư được Cửu Thiên Tuế nâng niu như bảo bối rồi, vị tiểu cô nương này tuy xinh đẹp nhưng thật là lợi hại!
Thương Kiều lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tề Tử, sao lại dẫn người tới đây?
Tiểu Tề Tử cười khổ, ngài bảo ta gọi người tới, chính ngài lại chạy lung tung, ta có cách nào ngăn cản tiểu cô nương được chứ?
“Đừng nhìn Tiểu Tề Tử nữa, là bản đại phu tự mình muốn tới. Thế nào, ngài đây là đang lén lút uống thuốc, còn sợ người khác biết sao?” Minh Lan Nhược cười hỏi, nụ cười không chạm tới đá mắt, mang theo ba phần tức giận.
Lúc này nàng không phải là vãn bối của hắn, cũng không phải là nữ nhân của hắn, mà là đại phu, là đại phu nhìn thấy bệnh nhân lén lút uống thuốc độc!!
Thương Kiều im lặng một lát: “Minh đại phu, nàng nhìn nhầm rồi.”
Minh Lan Nhược nheo mắt: “Vậy sao, vậy mời ngài tránh ra, ta muốn xem thử trong hộp phía sau là thứ gì!”
Thương Kiều lại lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tề Tử, tên vô dụng này, còn không mau nghĩ cách đi!
Tiểu Tề Tử cuống đến mức gào thét, đột nhiên hắn nảy ra một ý, bèn ngã vật xuống đất: “Ôi chao!”
Minh Lan Nhược theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy diễn xuất giả tạo của Tiểu Tề Tử, lập tức quay đầu nhìn Thương Kiều cười lạnh một tiếng.
Nàng bước hai bước tới, đi vòng qua bên cạnh Thương Kiều, nhìn cái bàn.
Cái bàn vậy mà trống trơn! Hộp thuốc không cánh mà bay!
“Bản tọa đã nói rồi, Minh đại phu, nàng thật sự nhìn nhầm rồi.” Thương Kiều khẽ nheo đôi mắt phượng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ cưng chiều.
Minh Lan Nhược quay đầu nhìn Thương Kiều, nàng cười khẩy, đưa tay véo mặt hắn: “Được rồi, ngài bình thường toàn cười nhạt, cười lạnh, cười giễu cợt, cười âm hiểm, cười hung ác, chính là chưa từng cười cưng chiều.”
Cười thành ra như vậy, chẳng lẽ còn sợ người khác không biết hắn chột dạ?
Tiểu Tề Tử thấy vậy, vội vàng khom người, dẫn theo đám tiểu thái giám trong phòng chạy mất dạng, tiện tay đóng cửa lại.
Thương Kiều không cười nữa, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, thản nhiên nói: “Minh đại phu, đủ rồi.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, mở lòng bàn tay ra, bên trong là một viên thuốc màu đỏ: “Thương Kiều, ta cứu ngươi, chữa trị cho ngươi tốn bao nhiêu tâm tư, ngươi hẳn là rõ ràng chứ?”
Vậy mà còn dám lén lút uống loại thuốc này!
Thương Kiều lúc này mới phát hiện viên thuốc giấu trong tay áo đã rơi ra.
“Ngươi đã nói, ngươi sẽ không bao giờ uống loại thuốc này nữa, nó sẽ khiến ngươi chết yểu, sẽ khiến đầu óc ngươi không tỉnh táo!” Minh Lan Nhược tức giận vô cùng, nàng hận không thể bóp cổ hắn lắc qua lắc lại.
Loại thuốc này nàng căn bản không cần hỏi thành phần khác, chỉ cần nhìn màu đỏ như vậy, nàng liền biết bên trong có chu sa!
Trong chu sa có chứa một lượng nhỏ thủy ngân, tuy rằng sẽ không lập tức lấy mạng người, nhưng tích tiểu thành đại, sẽ ăn mòn thân thể con người!
Chứng mất hồn lúc trước của Thương Kiều ngày càng nghiêm trọng, chính là do thứ này ban tặng.
Đôi mắt phượng của Thương Kiều hơi tối lại, bình tĩnh nói: “Bản tọa biết, nhưng hoàng thượng dùng thuốc, bản tọa phải bồi, đây là tác dụng phụ mà Cửu Thiên Tuế phải gánh chịu.”
Minh đế không phải kẻ ngu dốt, mà là người cẩn thận đa nghi.
Loại đan dược này có thể ăn mòn thân thể và ý chí con người, trong thời gian ngắn có tác dụng cường thân kiện thể, cho nên dù có bao nhiêu ngự y đến kiểm tra cũng không tra ra vấn đề.
Nhưng nếu dùng lâu dài sẽ khiến tinh thần uể oải, dễ dàng cáu gắt, không muốn xử lý chính sự, thần trí dần dần không rõ ràng.
Hắn muốn âm thầm ăn mòn ý chí của đối phương, để Minh đế tiếp tục vô điều kiện tin tưởng hắn thì phải cùng hoàng đế uống thuốc trong thời gian dài.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại: “Ngươi chính là ỷ vào việc có ta, cho nên mới như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trân trọng cơ hội khôi phục thân thể bình thường của mình!”
Hắn luyện võ công, thân thể cường tráng, cũng có thể dùng nội lực bài độc, nhưng nội lực bài độc chung quy có hạn.
Cho nên, tác dụng phụ rõ ràng nhất của loại thuốc này đối với hắn chính là khiến tính tình hắn dần dần trở nên vặn vẹo, âm hiểm, cố chấp, còn có… khiến chứng mất hồn ngày càng nghiêm trọng.
Lúc trước Đường lão thần y và nàng bế quan bài độc cho hắn, tốn không ít công sức, chứng mất hồn của hắn mới tốt hơn rất nhiều.
Cũng là bởi vì độc tố trong cơ thể đã biến mất, cộng thêm cổ vương trong cơ thể nàng hỗ trợ, hắn mới có cơ hội khôi phục hoàn toàn thành thân thể nam nhân bình thường.
Nhưng nếu cứ hết lần này tới lần khác uống loại độc vật này, sẽ không chỉ đơn giản là làm thái giám cả đời, mà thật sự sẽ chết yểu!
Hắn đã đáp ứng nàng sẽ không uống thuốc nữa.
“Ta cứu ngươi, không phải để ngươi hủy hoại bản thân mình, ta ghét nhất là bệnh nhân không nghe lời!” Minh Lan Nhược nghiến răng lạnh lùng nói.
“Bản tọa biết, nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt, bản tọa không thể mạo hiểm đánh mất sự tín nhiệm của hoàng thượng.” Thương Kiều đưa tay ôm nàng vào lòng.
Hắn không tự mình uống thuốc, làm sao biết được dược hiệu như thế nào, làm sao cùng Minh đế trao đổi cảm nhận sau khi uống thuốc, lấy được lòng tin của Minh đế?
Minh Lan Nhược cứng đờ: “Là bởi vì ngươi luôn che chở ta sao? Hoàng thượng muốn ngươi giết ta, ngươi cũng không chịu, đúng không?”
Thương Kiều không có lý do gì lại bắt đầu uống thuốc cùng hoàng đế, rõ ràng là sau khi từ Đông Bắc cương trở về mới bắt đầu uống!
Thương Kiều khựng lại, thản nhiên nói: “Không phải.”
Minh Lan Nhược tức giận giãy giụa, hốc mắt hơi đỏ lên, không chịu để hắn ôm mình: “Ngươi cái tên lừa đảo này, trong miệng ngươi không có một câu nào là thật lòng, ta về đây!”
Nàng không cần hắn vì nàng mà hủy hoại thân thể mình! Nàng là đại phu, không phải thần tiên có thể cải tử hoàn sinh!
Thương Kiều lại lạnh lùng và cường ngạnh đè nén từng chút giãy giụa của nàng, gắt gao giam cầm nàng trong lòng mình, đôi môi mỏng áp vào bên tai nàng, an ủi ——
“Suỵt, đừng kích động như vậy, bản tọa chỉ là không muốn lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào, hiện tại bắt đầu, không thể xảy ra sai sót, nàng biết mà.”
Con mèo nhỏ của hắn vừa hung dữ vừa kiêu ngạo, càng ngày càng giống báo con.
Hắn dứt khoát ôm nàng lên một chút, đặt lên bàn, gắt gao ôm lấy eo nàng, cúi đầu hôn lên cổ nàng: “Nếu thật sự lo lắng, Minh đại phu liền chăm sóc ta thật tốt…”
“Ngươi… ngươi chính là ỷ vào…” Nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt ở chỗ mềm mại sau gáy khiến Minh Lan Nhược run lên, nói năng lộn xộn.
Thương Kiều nhạy bén nhận ra người trong lòng đã mềm nhũn, hắn liếm láp khóe môi tinh xảo của nàng, khàn giọng cười nhẹ bên tai nàng: “Minh đại phu, nàng thật sự rất nhạy cảm.”
Nàng khẽ vặn vẹo eo, hắn đưa tay đè nàng xuống, cố định eo nàng.
“Ta mới không thèm chữa trị cho tên điên nguy hiểm như ngươi!” Nàng bực bội hừ lạnh, trên người chợt lạnh, không thể phản kháng, nửa người trên đã bị hắn lột sạch.
Tên này cởi y phục còn nhanh hơn rút tú xuân đao của hắn!
Thương Kiều cười khẽ, nụ hôn vụn vặt rơi từ lưng xuống môi nàng, nữ tử dưới thân như đóa bách hợp trắng nõn bị hắn bao bọc trong lòng.
“Đừng tức giận, Minh đại phu, sau này bản tọa sẽ học cách cười dịu dàng.”
Hắn nâng mặt nàng lên, tỉ mỉ hôn nàng, dịu dàng vuốt ve “đóa bách hợp” của hắn.
Những nụ hôn triền miên bất tận kia, cùng với ánh sáng dịu dàng mê hoặc trong đôi mắt phượng đen láy của hắn, khiến khóe môi mím chặt của nàng cũng mềm nhũn.
“Nàng xem, Minh đại phu… ta đã không còn là kẻ điên nữa, nàng có thể chữa khỏi cho ta.”

Ads
';
Advertisement