Chương 659: Hoá ra chỉ là lời sáo rỗng
Tiễn vị thiếu niên Vương gia kì quái kia đi rồi, Xuân Hòa đóng cửa lại, sai người mang đi chén trà mà vị Tiểu Kinh Nam Vương kia vừa uống.
“Đại tiểu thư, người xem, những lời Tiểu Kinh Nam Vương nói, có thật không?”
Nàng ấy vừa nghĩ đến việc thiếu niên kia lại dám tự tiến cử bản thân hầu hạ Đại tiểu thư, liền nhịn không được cảm thấy dở khóc dở cười, mặt nóng bừng.
Minh Lan Nhược day day sống mũi, cười lạnh: “Trong miệng Sở Nguyên Bạch hầu như không có một câu nào là thật, hay nói cách khác, mỗi câu hắn ta nói đều có mục đích.”
Mỗi câu Sở Nguyên Bạch nói ra đều nửa thật nửa giả, khiến nàng phải dốc mười hai phần tinh thần để ứng phó với hắn ta.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là thật chính là… Sở Nguyên Bạch đã xác định nàng chính là vật chủ chân chính của Cổ Thần.
“Xem ra, Thái tử điện hạ vì muốn đổi lấy sự giúp đỡ của Kinh Nam Vương phủ, thật sự đã nói cho Sở Nguyên Bạch rất nhiều chuyện.” Minh Lan Nhược nhớ tới một chuyện mà Minh Nguyệt Oánh đã nhắc đến trong tin tức nàng cung cấp.
Thái tử sau khi bị giam lỏng, đã gặp Tiểu Kinh Nam Vương một lần, hai người bí mật nói chuyện rất lâu.
Sở Nguyên Bạch thoạt nhìn là một thiếu niên bất cần đời, nhưng trên thực tế là một kẻ cực kỳ xảo quyệt và thông minh, hắn ta mới giống như con cổ độc xảo quyệt nhất!
Thiếu niên kia đem những tin tức có được từ Thái tử, cộng thêm những chuyện bản thân gặp phải, xâu chuỗi lại với nhau.
Cộng thêm huyết cổ trong cơ thể hắn ta cảm ứng, lại suy đoán ra được tám chín phần nàng chính là vật chủ chân chính của Cổ Thần.
Hôm nay đến cửa, miệng lưỡi trơn tru, kỳ thực tất cả đều là thăm dò!
“Ta còn tưởng hắn thật sự muốn đến hầu hạ Đại tiểu thư, hóa ra chỉ là lời sáo rỗng! Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là cứ giết hắn luôn đi?”
Cảnh Minh với vẻ mặt sát khí, trực tiếp làm động tác cắt cổ.
Kẻ không thành thật lại phiền toái như vậy, trực tiếp giết quách cho xong!
Minh Lan Nhược: “…”
Cho dù Sở Nguyên Bạch thật sự muốn đến hầu hạ nàng, nàng cũng sẽ không cần, càng không dám cần!
Hơn nữa, vừa rồi hắn ta còn cố ý nói nàng thích lão già…
Hắn ta muốn nói lão già này là Thượng Quan Hoành Nghiệp, hay là Thương Kiều?
Nghĩ đến trường hợp xấu nhất chính là… Nếu Sở Nguyên Bạch biết được quan hệ thực sự giữa nàng và Thương Kiều, tại sao không trực tiếp uy hiếp nàng giao ra Cổ Thần?
Minh Lan Nhược uống một ngụm trà, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hắn ta dám đến cửa, tự nhiên là đã chuẩn bị chu toàn, chúng ta muốn giết hắn, thứ nhất là không dễ như vậy, thứ hai là nếu không làm sạch sẽ, sẽ khiến ba tỉnh Tây Nam nổi loạn.”
Xuân Hòa thấp giọng nói: “Chuyện Sở Nguyên Bạch đến cửa nói, e là phải để cho Thiên tuế gia biết mới được.”
Nàng suy tư gật đầu: “Ừm, ngươi đi Đông Xưởng một chuyến, nói với Tiểu Tề Tử một tiếng, xem khi nào hắn rảnh rỗi thì đến đây một chuyến, nhưng mà đừng nói chuyện Sở Nguyên Bạch tự tiến cử bản thân hầu hạ.”
Vị gia kia sau khi lập kế hoạch luyện võ cho nàng, lại không biết bận việc gì, đã mấy ngày không đến rồi.
Xuân Hòa gật đầu: “Nô tỳ biết, để cho gia biết, sợ là sẽ nảy sinh thêm rắc rối.”
Dù sao vị thiếu niên Vương gia Sở Nguyên Bạch này, chính tà bất phân, lập trường không vững, giống như một cây cỏ đầu tường lớn, lại có thế lực lớn mạnh trong tay, không thể xem thường.
…
Ngự thư phòng, Thương Kiều đặt một hộp đan dược lên bàn trước mặt Minh Đế: “Bệ hạ, đây là mới luyện chế, người thử xem.”
Minh Đế nhìn thoáng qua viên thuốc màu xanh đen, có chút khó hiểu: “Màu sắc này…”
“Đây là loại mới, thanh trừ trọc khí, thần đã dùng thử mấy ngày, hiệu quả rất tốt.” Thương Kiều vẫn theo lệ cũ lấy một viên bỏ vào miệng.
Minh Đế thấy hắn nuốt thuốc, lúc này mới lấy một viên ngậm vào miệng, một mùi thơm ngát của thảo dược thanh khiết, khiến hắn trong nháy mắt cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Sự mệt mỏi sau khi cùng Xuân Chiêu Nghi và hai phi tần khác ân ái cả đêm tối qua đều tiêu tan hết.
“Quả nhiên đồ của ái khanh đều là đồ tốt, có lòng rồi.” Minh Đế mỉm cười gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Thương Kiều.
Thương Kiều thản nhiên nói: “Nô tài nên tận trung vì Bệ hạ.”
Đang nói chuyện, Hòa công công đi vào bẩm báo: “Bệ hạ, Tần Vương điện hạ đến, đang chờ ở bên ngoài.”
Tin tức Lễ bộ soạn thảo chiếu thư phế Thái tử vừa truyền ra ngoài, Tần Vương lập tức thân giá trăm bề, ai ai cũng nhìn hắn như Thái tử tương lai.
Thương Kiều khẽ cười: “Tần Vương đến rồi, vậy vi thần cáo lui.”
Minh Đế phất phất tay: “Đi đi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa bước vào cửa điện đã thấy Thương Kiều đi ra, hắn cười nhạt nói: “Cửu thiên tuế gia thật thong thả.”
Thương Kiều thản nhiên gật đầu, xách vạt áo, dưới sự vây quanh của một đám tiểu thái giám rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn bộ dáng khí thế hiên ngang của hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thứ đồ gì chứ!”
Tên thái giám chó má!
Hắn xoay người đi vào nội điện, hành lễ với Minh Đế: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Minh Đế nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp, đứa con trai đắc ý nhất của mình, thở dài: “Hoành Nghiệp, hoàng huynh con xem như không còn hy vọng gì nữa rồi, tương lai của Đại Minh đều trông cậy vào con.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong lòng mừng như điên, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc: “Nhi thần tận trung vì phụ hoàng là điều nên làm.”
Những lời liên quan đến Thái tử, hắn không thể tiếp lời, nếu không chính là bất nghĩa với huynh đệ, không thương yêu huynh trưởng.
Minh Đế thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp biết điều, liền gật gật đầu: “Con là một đứa thông minh, sau này phải ở bên cạnh Cửu thiên tuế nhiều hơn, xem hắn làm việc như thế nào.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe vậy thật sự có chút không nhịn được.
Hắn nhíu mày kiếm: “Phụ hoàng, rốt cuộc tại sao người lại tin tưởng Thương Kiều như vậy?”
Minh Đế nhìn bộ dạng khó nén bất mãn với Thương Kiều của hắn, vuốt râu cười nói: “Vì con và hoàng huynh con đều chán ghét hắn, cho nên trẫm mới tin tưởng hắn như vậy.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đờ, nhưng dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Thương Kiều bị nhiều người chán ghét như vậy, con và hoàng huynh con hận không thể giết chết hắn, nhưng hắn vẫn sống nhăn răng, còn sống còn oai phong hơn các con, các con có đoán được vì sao không?” Minh Đế hỏi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng.
Minh Đế cũng không ép hắn, chỉ cười cười: “Bởi vì Thương Kiều là một tên thái giám, sinh tử vinh nhục của hắn đều phải dựa vào trẫm, hắn giống như dây leo bám vào trẫm mà sống, trẫm cho hắn vinh quang và quyền lực.”
“Một khi trẫm không còn, bất kể ai trong các con đăng cơ đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để giết hắn, cho nên hắn mới là người mong trẫm trường mệnh trăm tuổi nhất trên đời này, cho nên trẫm mới cho hắn quyền hành lớn như vậy, hiểu chưa?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp gật gật đầu, u ám nói: “Nhi thần thụ giáo.”
Minh Đế đi xuống, vỗ vỗ vai hắn: “Việc này giống như nuôi dưỡng chim ưng chó săn, lựa chọn ‘giống’ chim ưng chó săn và cách nắm giữ chim ưng chó săn, là bài học quan trọng mà con phải học với tư cách là vị vua tương lai!”
Đây là lần đầu tiên Minh Đế nói rõ ràng như vậy, cũng là lần dạy bảo hắn nhiều nhất.
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong lòng chấn động, phụ hoàng đây là thật sự muốn xem hắn như Thái tử kế vị rồi!
Hắn lập tức quỳ một gối xuống, ngẩng đầu, cảm động nhìn Minh Đế: “Vâng, đa tạ phụ hoàng chỉ dạy!”
Minh Đế cười vỗ vai con trai: “Trẫm, thích nhất tính tình thẳng thắn này của con.”
Ít nhất là không giống như đứa con trai cả kia, có lúc rõ ràng bụng dạ đầy oán hận, còn phải giả vờ trung thành.
Thượng Quan Hoành Nghiệp rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, Lăng Ba bên cạnh lập tức đuổi theo: “Vương gia, chúng ta đi đâu?”
“Đến phủ Minh phi, chia sẻ tin vui với nàng, tối nay ta muốn uống cho say túy lúy!” Thượng Quan Hoành Nghiệp tâm tình vui sướng vô cùng.
Phụ hoàng vẫn luôn thích sự “thẳng thắn” của hắn, chỉ là không ngờ hiệu quả của “thẳng thắn” lại tốt như vậy.
Hắn nhìn về phía Đông cung với ánh mắt sắc bén, chẳng mấy chốc, nơi đó sẽ là của hắn!
…
“Thiên tuế gia, tiểu nương tử tối nay mời ngài đến phủ, có việc quan trọng muốn thương nghị.” Thương Kiều vừa ra khỏi cửa cung, liền thấy Tiểu Tề Tử từ bên cạnh xe ngựa tiến đến.
Thương Kiều nghe vậy, sờ sờ tóc mai, thản nhiên nói: “Nàng ấy thật hiếm khi chủ động mời ta, về phủ thay y phục, chuẩn bị thêm chút rượu trái cây thanh đạm.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất