Kết quả là tên hồ ly kia không những nhìn chằm chằm mà còn đánh giá từ đầu đến chân, sau đó khoanh tay cười cợt nhả:
“Không ngờ vị hôn thê của ta nhìn thì nhạt nhòa, vậy mà lại có thân hình tuyệt diệu đến thế”.
“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi đừng nói nữa! Ngươi… im miệng!” Khuôn mặt thanh tú của Từ Tú Dật đỏ bừng lên.
Nàng chưa từng bị ai trêu chọc như vậy, huống chi là ăn mặc mỏng manh xuất hiện trước mặt một nam nhân như vậy.
Bờ vai nhỏ nhắn trắng nõn, một nửa ngực, cánh tay thon thả đều bị hắn nhìn thấy hết.
Nàng luống cuống quay người định chạy đi lấy áo khoác, nhưng một đôi tay thon dài đột nhiên chống hai bên người nàng, nhốt nàng giữa cơ thể hắn và bức tường.
“Nàng chạy cái gì?” Cáo Bạc nhướng mày, cúi đầu nhìn thiếu nữ bị nhốt trong lòng.
Chỉ cảm thấy nàng như một con cừu non hoảng sợ, nhỏ bé bị sói lớn vây khốn, bất lực và căng thẳng.
Trong đầu Từ Tú Dật rối bời, bị Cáo Bạc ôm chặt như vậy, nàng mới cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự rất cao lớn, hơn nữa còn tràn đầy cảm giác áp bức.
“Ngươi… ngươi… ngươi… làm gì vậy, ta… ta muốn đi mặc quần áo!” Nàng chỉ có thể gắt gao dựa lưng vào tường, cố gắng kéo ra một chút khoảng cách với hắn.
Cáo Bạc nhìn nàng như vậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ thanh lãnh, tự chủ của một vị tiểu thư khuê các như trước, ngược lại có phần thú vị đáng yêu hơn.
“Nàng là vị hôn thê của ta, mặc như vậy cũng không tính là quá phận, về sau…”- Hắn cười như có như không, hạ thấp người xuống, ghé sát tai nàng nói nhỏ “Trên giường không mặc quần áo mới là chuyện bình thường, phu thê với nhau vốn là trần trụi tương kiến”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Tú Dật đỏ bừng như sắp nổ tung, trong đầu nàng hiện lên những cảnh tượng phóng đãng từng nhìn thấy ở chợ đen.
Nàng theo bản năng cắn răng phản bác:
“Không đúng, ta sẽ không như vậy, chúng ta sẽ hủy hôn ước!”
Cáo Bạc trong nháy mắt sa sầm mặt, bàn tay to lớn đột nhiên giữ chặt gáy nàng, cúi đầu hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
“Ta đã biết, những kẻ quyền quý các ngươi đều khinh thường những kẻ ngoại bang chúng ta, thật sự cho rằng ta không có tính khí, là thứ các ngươi muốn dùng liền dùng, muốn vứt liền vứt sao?
Từ Tú Dật cứng đờ, bị ép đối diện với đôi mắt màu xám bạc tràn đầy lệ khí của hắn, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy trong mắt hắn có vết thương.
Nàng khẽ mấp máy môi:
“Ta… ta không có… khinh thường ngươi”.
“Hừ… Giả tạo.” – Cáo Bạc cười lạnh.
Đều muốn hủy hôn ước với hắn mà còn nói không có khinh thường hắn?
Hắn vươn tay vuốt ve sống lưng nàng một cách khiêu khích và nguy hiểm, cách lớp sa mỏng màu vàng nhạt vuốt ve làn da mềm mại của nàng.
“Vậy nếu ta nói, không hủy hôn ước thì sao?”
“Phụ thân… Phụ thân sẽ không đồng ý… Lúc trước chỉ là một cuộc trao đổi, ngươi… buông ta ra, nam nữ thụ thụ bất thân.” Từ Tú Dật bị hắn sờ đến toàn thân run rẩy, nàng chưa từng thân mật với nam tử nào như vậy.
Cáo Bạc nhướng mày:
“Từ Tú Dật , lúc trước ta đồng ý giao dịch này với nàng, nàng đại diện Từ gia đáp ứng ta ba yêu cầu, còn nhớ rõ chứ?”
Toàn thân Từ Tú Dật cứng đờ, nàng có dự cảm không tốt:
“Ngươi sẽ không…”
“Không sai, rất thông minh, yêu cầu thứ nhất chính là nàng không thể hủy hôn ước với ta, nếu muốn hủy hôn ước, chỉ có thể do ta đưa ra!” Cáo Bạc cười tà mị, bá đạo siết chặt eo nhỏ của nàng.
Cả người Từ Tú Dật đều dính sát vào người hắn, run rẩy, chỉ cảm thấy lồng ngực dán lên người hắn, nóng rực một mảng, tay theo bản năng sờ về phía tủ sách giấu ám khí bên cạnh – Nơi đó cất giấu ám khí lợi hại mà Lan Nhược tỷ tỷ nhờ Vô Danh tiên sinh chế tạo cho nàng, có thể lặng yên không một tiếng động giết chết Cáo Bạc.
Thế nhưng cuối cùng, nàng vẫn không chạm vào thứ đó, nàng không thể nào vì tư lợi của bản thân mà giết chết người vô oan vô cớ với mình.
Từ Tú Dật nhịn xuống sự xấu hổ, hỏi:
“Vậy… vậy khi nào ngươi mới đưa ra yêu cầu hủy hôn ước, chẳng lẽ ngươi cả đời này cũng không đề cập tới…”
“Không đề cập tới, nàng sẽ cả đời là người của ta, trở thành thê tử của ta, cùng ta trở về Tô Đan, cả đời không thể trở về Trung Nguyên, đây coi như là điều kiện thứ hai, thế nào, ta rất hào phóng phải không? Cũng không trái với nguyên tắc làm người và lương tâm của nàng chứ?” Cáo Bạc cười khẽ, nói một cách ác liệt.
Trong lòng Từ Tú Dật rơi vào đấu tranh tư tưởng, gia huấn nghiêm khắc, giữ chữ tín là gia phong của Từ gia nàng.
Nàng một chút cũng không muốn rời xa phụ mẫu và ba huynh trưởng yêu thương nàng, vừa nghĩ tới việc rời xa phụ mẫu và các ca ca, nàng liền muốn khóc.
Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, những chuyện nàng đã đáp ứng, chưa từng nuốt lời, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, học những đạo lý nhân nghĩa lễ trí tín, nàng biết người không có chữ tín chẳng khác nào cầm thú.
Là do nàng có cầu xin hắn trước.
“Ta… ta… ta đáp ứng ngươi.” Từ Tú Dật nhịn không được đỏ hoe vành mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn cố hết dũng khí gật đầu.
Cáo Bạc hoàn toàn không ngờ cô nương này lại đồng ý với những lời nói tùy tiện dùng để chèn ép, bắt nạt nàng của hắn, hơn nữa còn nói khóc liền khóc.
Hắn nhất thời có chút luống cuống tay chân, hắn cũng không thật sự muốn cưới vị tiểu thư khuê các nào, lúc trước muốn ba yêu cầu cũng là vì muốn có lợi và bắt nạt nàng một chút.
Ai bảo nàng lúc ấy ở chợ đen lại hung ác như vậy, hoàn toàn dẫm lên điểm cấm kỵ của hắn.
Thế nhưng hiện tại thiếu nữ trong lòng rõ ràng rất đau lòng, nhưng vẫn bằng lòng giữ vững lời hứa, bộ dạng đó khiến hắn nhất thời sinh ra áy náy.
“Nàng… nàng khóc cái gì, không muốn gả cho ta đến vậy sao, nàng sẽ không cho rằng ta rất để ý việc nàng gả cho ta chứ, ta chỉ là thấy nàng nhìn thuận mắt thôi, nói không chừng mấy ngày nữa ta sẽ hủy hôn ước với nàng!” Hắn thấy nhiều nữ tử giang hồ và bụi trần, trêu chọc thành thói, nhưng lại không biết dỗ dành tiểu thư khuê các như vậy, chỉ có thể lúng túng cố gắng dỗ dành một chút.
Từ Tú Dật nghe vậy, càng thêm không vui, cái gì gọi là mấy ngày nữa lại đề nghị hủy hôn? Hắn cưới nàng chính là vì muốn làm nhục nàng sao!
Nàng cắn môi, vừa rơi lệ vừa trừng mắt nhìn hắn:
“Ta cũng không thích ngươi! Cũng không muốn gả cho ngươi! Ta ghét ngươi…”
Cáo Bạc càng nghe càng chói tai, những lời nói từ cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào của nàng khiến hắn phiền não không thôi.
Sao nàng cứ vừa khóc lóc vừa mắng chửi người khác vậy…
Hắn phiền não đến mức trực tiếp nâng mặt nàng lên, cúi đầu chặn đôi môi nhỏ mềm mại của nàng.
“Im miệng!”
Cả người Từ Tú Dật đều ngây ngẩn, trong miệng đều là hơi thở nóng bỏng pha lẫn mùi long diên hương của nam nhân.
Ban đầu Cáo Bạc chỉ định cắn một cái, lại phát hiện cô nương này mềm mại non nớt, hơi thở sạch sẽ thơm tho vô cùng.
Hắn híp mắt, dứt khoát trực tiếp tiến quân thần tốc, đầu lưỡi thành thạo mà bá đạo càn quét mỗi một tấc trong khoang miệng nàng, thiếu nữ trong lòng mềm nhũn đến mức không đứng vững.
Hắn khẽ cười một tiếng, dứt khoát bế bổng nàng lên, đặt trên vách tường, hôn và vuốt ve nàng.
Từ Tú Dật bị hôn đến choáng váng đầu óc, rõ ràng biết rõ như vậy hoàn toàn là trái với lễ giáo, nhưng mà toàn thân nàng đều mềm nhũn…
Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, hắn đang hôn nàng… Đây chính là cảm giác khi hôn sao? Ngay cả hô hấp cũng đều là mùi vị của người khác!
Đột nhiên cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, nàng giật mình, hung hăng giơ tay lên, vận khí đâm thẳng vào cổ họng hắn.
“ Bốp!” Cáo Bạc giơ tay lên liền nắm lấy cánh tay nàng, thở dốc, cưỡng ép dừng động tác của mình lại “Nàng thật sự muốn mưu sát phu quân sao!”
“ Ngươi… ngươi… ngươi ức hiếp ta…” Từ Tú Dật cúi đầu nhìn, y phục sa mỏng màu vàng nhạt khoác trên người nàng đều bị cởi ra, yếm cũng tuột mất một nửa.
Cả người nàng đều treo trên người hắn, nhất thời vừa thẹn vừa giận, bất quá chỉ là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, sao có thể trải qua chuyện này, nhịn không được nức nở liều mạng giãy giụa.
Cáo Bạc thấy vậy, vội vàng ôm nàng vào lòng, giam cầm tứ chi nàng, bất đắc dĩ lại đau đầu:
“Nín đi, ta sai rồi được chưa, ồn ào như vậy, để nha hoàn của nàng nhìn thấy, nàng thật sự sẽ mất hết danh dự”.
Ai nói lúc nữ nhân làm ầm ĩ, trước tiên cứ nhận sai trước sẽ bớt phiền phức hơn rất nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất