Minh Lan Nhược - FULL

“Đốc chủ nếu còn chưa tỉnh ngủ, chi bằng quay về Đông Xưởng mà ngủ tiếp, lên triều làm gì cho mệt.” Thượng Quan Hoành Nghiệp không nhịn được nói mấy lời mỉa mai.
Nhìn hắn ngồi đó như lão Phật gia mà hắn ta bực bội trong lòng!
Thương Kiều mắt cũng chẳng buồn mở, một tay chống cằm, tay kia mân mê chuỗi ngọc bích, thản nhiên đáp: “Điện hạ gần đây nóng nảy quá, chẳng lẽ bên cạnh thiếu giai nhân bầu bạn, âm dương mất cân bằng rồi?”
“Ngươi…” Lời nói như đâm thẳng vào tim đen, khiến gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp sa sầm lại.
Thương Kiều lười biếng đưa ngón tay gõ nhẹ lên đầu tiểu thái giám đang đứng cạnh bóp chân: “Tiểu hầu tử, nhìn Vương gia bực bội như vậy chắc là mệt mỏi rồi, mau qua xoa bóp cho Vương gia đi.”
“Vâng, đốc chủ.” Tiểu thái giám ngoan ngoãn đứng dậy, định tiến đến hầu hạ Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bực tức quát: “Không cần, bản vương rất khỏe!”
Nói xong, hắn ta phất tay đuổi tiểu thái giám lui xuống.
Thương Kiều khẽ cười, chậm rãi mở mắt: “Vương gia nếu âm dương bất hòa, chi bằng đến chỗ Minh phi nương nương xin một thang thuốc, nàng ấy rất giỏi trị bệnh đấy!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nắm chặt tay, sắc mặt rất nặng nề.
Tên cẩu thái giám này cố tình nhắc đến Minh Lan Nhược!
Mỗi lần nói chuyện với tên cẩu thái giám này là hắn ta đều cảm thấy bực bội vô cùng!
Lúc này, một lão thái giám tiến đến, ghé vào tai nói nhỏ với Thương Kiều điều gì đó.
Thương Kiều lúc này mới uể oải đứng dậy: “Tần vương điện hạ, xin hãy bình tĩnh, phế Thái tử bệnh nặng, bản tọa vì chuyện lập ngươi làm Thái tử mà bận tối mắt tối mũi đây.”
Nói xong, hắn cười khẽ, xoay người rời đi cùng lão thái giám.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn theo bóng hắn, đáy mắt lóe lên sự hung ác, tràn đầy sát ý.
Hắn ta không nhịn được bực bội phất tay đuổi đám tiểu thái giám đang hầu trà trong phòng: “Cút, tất cả các ngươi đều cút hết ra ngoài cho ta, lũ cáo mượn oai hùm!”
Hiện giờ nhìn thấy đám thái giám hoạn quan này là hắn ta cảm thấy ghê tởm!
Đám tiểu thái giám vội vàng lui ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói có phần già nua đột ngột vang lên.
Thân hình cao lớn của Thượng Quan Hoành Nghiệp khựng lại, quay đầu thấy Minh đế từ ngoài cửa bước vào.
Hắn ta vội vàng chắp tay hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
“Miễn lễ.” Minh đế có chút mệt mỏi phất tay.
Sau đó, lão ta ngụ ý cho Hòa công công đi theo sau đóng cửa lại: “Các ngươi lui ra xa một chút, trẫm có lời muốn hỏi Tần vương.”
Hòa công công cung kính tuân lệnh đóng cửa lại, dẫn đám thái giám lui ra xa.
Minh đế đi vào ngồi xuống.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng thẳng người, do dự một lúc vẫn cứng cổ nói: “Tuy nhi thần biết vì sao phụ hoàng trọng dụng Thương Kiều, nhưng hắn thật sự quá mức ngông cuồng, khinh thường uy nghiêm hoàng tộc, cáo mượn oai hùm, nhi thần thật sự hận không thể…”
Câu nói cuối cùng, dù thẳng thắn đến đâu, thì hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.
“Hận không thể làm gì? Hận không thể giết hắn, ăn thịt hắn, gặm nát xương hắn sao?” Minh đế nhìn hắn ta tiếp lời.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cúi đầu, mím môi nói: “Nhi thần không dám trái lời phụ hoàng, người phụ hoàng không cho giết, nhi thần sao dám làm.”
“Ngươi không dám trái lời trẫm, rất tốt, lúc trước trẫm thấy ngươi kiêu ngạo khó thuần phục, dễ gây chuyện thị phi, giờ nhìn ngươi tôn kính phụ hoàng, quả thực có chút dáng dấp của người kế vị.” Minh đế thản nhiên nói.
Lão ta là thiên tử, ban cho con cái cái gì, chúng mới được nhận cái đó, con cái không thể đưa tay ra đòi hỏi, nếu không chính là bất hiếu!
Thượng Quan Hoành Nghiệp bày vẻ mặt cung kính: “Nhi thần tuy lỗ mãng, nhưng trong lòng trời đất tuy lớn, nhưng phụ hoàng là lớn nhất!”
Minh đế nghe vậy, không nhịn được cười mắng: “Hầu nhi, chỉ giỏi nịnh hót!”
Nhưng lão ta lại thích đứa con trai thẳng thắn này, không hề che giấu lời nịnh hót, khiến người ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra hắn ta đang vui hay buồn, không cần phải đề phòng.
Chỉ là nếu để Minh Lan Nhược biết được tâm tư của Minh đế, e rằng sẽ bị nàng cười nhạo…
Kiếp trước, lúc này Minh đế đã sớm chết trong tay Thượng Quan Hoành Nghiệp “tâm tư đơn thuần” rồi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn xuống, tiến lên rót cho phụ hoàng một chén trà: “Phụ hoàng uống trà.”
Hắn ta biết rất rõ, phụ hoàng hay đa nghi ghen ghét, sở dĩ vẫn luôn nâng đỡ vị Thái tử có thế lực nhà ngoại yếu kém là vì muốn kiềm chế và đối phó với hắn ta.
Minh đế không thích hoàng tử quá mức ưu việt, dù là con trai ruột của mình, cũng sẽ khiến lão ta lo lắng con mạnh hơn cha sẽ ảnh hưởng đến uy quyền của lão ta với tư cách là thiên tử.
Sự cung kính nho nhã của Thái tử, thậm chí là sự hèn nhát trước mặt phụ hoàng liệu có phải là giả tạo?
Còn sự ngông cuồng khó thuần phục, thẳng thắn bộc trực của hắn ta cùng với dã tâm đều viết hết trên mặt, chẳng phải cũng là vì lấy lòng tin của phụ hoàng hay sao?
Đây chính là nguyên nhân khiến thiên gia không có tình cha con.
Đứng trên đỉnh cao quyền lực, phía trên vạn người, sẽ mặc định sẵn là kẻ cô độc!
Minh đế nhận lấy chén trà rồi uống một ngụm: “Ngươi là người kế vị, là người kế thừa thiên hạ của trẫm trong tương lai, ngươi đã biết hắn là cáo mượn oai hùm và chỉ là một tên thái giám, thì sao phải để tâm?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu cặp lông mày sắc bén: “Nhi thần hiểu đạo lý, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.”
Minh đế nhìn con trai rồi cười khẩy: “Tính tình ngươi không biết che giấu nỗi lòng, còn về Thương Kiều, đợi khi trẫm băng hà, bay lên tiên giới, ngươi lên kế thừa hoàng vị sau đó có thể giết hắn để lập uy.”
Giọng điệu của Hoàng đế thản nhiên, khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Hắn ta có chút khó tin nhìn Minh đế: “Phụ hoàng, người nói gì cơ…”
Phụ hoàng coi trọng sủng ái Thương Kiều như vậy thì sao có thể nói ra những lời đó?
Minh đế vuốt râu, mỉm cười: “Trẫm đã nói với ngươi, ngoài trẫm ra, Thương Kiều không vừa mắt với bất kì ai, dưới một người nhưng trên vạn người, bởi vì con chó săn hung dữ nhất chỉ trung thành với một mình chủ nhân của nó, đó chính là trẫm, chỉ có như vậy, trẫm mới yên tâm dùng Thương Kiều.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng gật đầu, đúng vậy, phụ hoàng đã từng nói, nhưng nhìn bộ dạng vênh váo của Thương Kiều, hắn ta vẫn cảm thấy bực bội trong lòng.
Minh đế cười nói: “Nhưng hắn rời khỏi trẫm thì ai ai cũng muốn băm thây hắn thành vạn mảnh, có đúng không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh: “Người muốn lột da róc xương, ngũ mã phanh thây hắn nhiều không kể xiết.”
Minh đế đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Nhưng trẫm còn chưa nói hết, đó là hiện tại trẫm sủng ái hắn cũng là vì muốn mở đường cho ngươi, đợi đến khi ngươi đăng cơ, cảm thấy hắn không còn hữu dụng nữa thì cứ việc giết hắn tế cờ lập uy, để cho quần thần không dám trái lệnh ngươi!”
“Để cho cả thiên hạ đều biết, ngươi mới là người nắm giữ quyền lực thực sự, cái gì mà dưới một người trên vạn người đều là hư danh.”
Đây chính là… sách lược trị quốc của đế vương!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn phụ hoàng với ánh mắt phức tạp, hắn ta chắp tay cúi người hành lễ: “Nhi thần đã hiểu!”
Minh đế gật đầu: “Rất có giác ngộ, còn về sau này ngươi có muốn noi gương phụ hoàng nuôi dưỡng chó săn, để dành cho con trai ngươi giết để lập uy hay không thì có thể tự mình suy xét sau, cái gọi là một đời vua một đời thần chính là như vậy.”
“Phụ hoàng…” Thượng Quan Hoành Nghiệp do dự một lúc, không nhịn được hỏi…
“Vì sao bây giờ người lại nói những điều này với nhi thần, nhi thần không biết người làm vậy là vì muốn mở đường cho nhi thần.”
Minh đế híp mắt cười khẩy: “Trẫm không phải vì muốn mở đường cho ngươi mà là vì muốn mở đường cho Thái tử, lúc trước ngươi là Thái tử sao?”
Có những chuyện chỉ có người kế vị mới có thể biết.
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong lòng phức tạp, quả nhiên trong lòng phụ hoàng, đứa con trai ngồi trên vị trí Thái tử sẽ khác biệt hơn rất nhiều!
Hắn ta cúi người chắp tay: “Đa tạ phụ hoàng dạy bảo, nhi thần hiểu rồi, sau này sẽ cố gắng không xung đột với Thiên Tuế Gia nữa!”
Đợi đến ngày hắn ta đăng cơ, Thương Kiều biết được trong lòng phụ hoàng chỉ coi hắn là một con “gà” dùng để giết gà dọa khỉ.
Không biết tên thái giám kia sẽ lộ ra biểu cảm gì nhỉ?
Minh đế vuốt râu lắc đầu: “Được rồi, thận trọng một chút, trẫm thích sự thẳng thắn của ngươi, nhưng không thích sự lỗ mãng của ngươi, vui buồn giận dỗi không phải là dáng vẻ mà bậc đế vương nên có, hãy chuẩn bị kỹ một chút, sắp đến giờ lâm triều rồi.”
“Vâng! Nhi thần tuân mệnh!” Thượng Quan Hoành Nghiệp lập tức chỉnh đốn lại thần sắc, tiến lên dìu Minh đế đứng dậy.
Hòa công công từ xa nhìn thấy cửa Thiên Điện mở ra, Minh đế và Thượng Quan Hoành Nghiệp sóng vai bước ra, không khí giữa hai cha con đã thân thiết hơn rất nhiều.
Hòa công công ngẩng đầu nhìn bóng đen thoáng xuất hiện lên trên mái nhà…đó là thám tử mà ông ta đã phái đi mai phục nghe lén.
Khóe môi ông ta khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
Quả nhiên là tình phụ tử cảm lạnh.

Ads
';
Advertisement