Minh Lan Nhược - FULL

Chu Sâm sửng người: “Tần vương…”
Tránh né Thương Kiều là bởi vì Minh đế không nỡ xung đột với hắn, điều này ông ta hiểu.
Nhưng vì sao phải tránh né Tần vương?
Minh đế một tay chống trán nặng trĩu, tựa vào cạnh bàn, lạnh nhạt nói:
“Tên ngoại tôn của ngươi chính là kẻ đa tình, cho rằng trẫm không nhìn thấu việc nó bị nha đầu Minh Lan Nhược kia câu mất hồn rồi sao? Kẻ làm vua có thể có vô số dục vọng, nhưng tuyệt đối không thể để nữ nhân tình trường trở thành nhược điểm được.”
Nếu con trai không nỡ, vậy thì lão ta với tư cách là một người cha, một vị Hoàng đế, sẽ thay nó cắt bỏ nhược điểm!
Chu Sâm nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi: “Vi thần đã sớm nói nha đầu Minh Lan Nhược kia chính là hồ ly tinh không biết chuẩn mực the phòng, sớm nên chết đi!”
“Làm tốt việc này, cũng sẽ tốt cho ngươi, Chu Sâm, ngươi hẳn biết tại sao.” Minh đế lạnh lùng nói.
Chu Sâm có chút do dự: “Nhưng bệ hạ, vụ án diệt môn Tiêu gia vừa mới bị lão đầu Từ Mộc Ngôn kia lật lại, ánh mắt đại thần trên dưới đều đang đổ dồn vào vụ án Tiêu gia, Minh Lan Nhược nếu xảy ra chuyện thì nhất định sẽ gây chú ý!”
Dù sao Minh Lan Nhược tuy họ Minh, nhưng nàng là cháu ngoại của Tiêu soái.
Minh đế cười lạnh: “Chính vì nàng ta là cháu ngoại của Tiêu soái, mới càng phải chết, từ gốc rễ đã không còn người nào thì còn gì để tra nữa?”
Lão ta dừng một chút, ánh mắt âm u sắc bén: “Hơn nữa, trẫm muốn đám thần tử ngu xuẩn kia biết, trẫm là thiên tử, trẫm nói không tra, thì không cần lý do, mà là không cho phép tra, ai tra thì người đó sẽ chết!”
Giết Minh Lan Nhược chú yếu là để bọn họ nhìn xem.
Có vài việc dù không thể đặt trên bàn, những lão ta muốn làm, thì cũng sẽ làm!
Năm đó, lão ta danh bất chính ngôn bất thuận, chẳng phải cũng ngồi lên được ngôi vị Hoàng đế này sao!
“Vậy có cần trừ khử lão đầu Từ Mộc Ngôn kia… không?” Chu Sâm hung hãn.
Không phải lão đầu Từ Mộc Ngôn kia, hai mươi năm sau ông ta cũng sẽ không phải lo lắng vì vụ án diệt môn Tiêu gia nữa!
Minh đế lại bực bội hất tay áo, quẳng luôn ấm trà duy nhất trên bàn cũng xuống đất: “Tứ chi của ngươi bị chặt, nên đầu óc cũng hỏng rồi sao? Nếu Từ Mộc Ngôn chết rồi, đám quan văn kia có thể chạy đến tận tẩm cung của trẫm để kêu oan, chẳng lẽ trẫm còn có thể giết sạch bọn chúng hay sao?”
Giết một Minh Lan Nhược Nhượ thì cùng lắm chỉ có một Từ Mộc Ngôn đến “kêu oan”, nhưng giết một vị quan tam phẩm ngay thẳng như Đại Lý Tự khanh, người đến kêu oan có thể lấp đầy cửa cung của lão ta!
Chu Sâm nghẹn họng: “Bệ hạ, thần chỉ là… vì ngài lo lắng.”
Minh đế hít một hơi thật sâu, không kiên nhẫn nói: “Câm miệng, các ngươi đều cho rằng trẫm đã già rồi hồ đồ, mới sủng tín Thương Kiều, nhưng nhìn xem các ngươi có ai có năng lực bằng hắn, hiểu được tâm ý của trẫm, có thể để trẫm bớt lo bớt phiền không?”
“Các ngươi chỉ cần có một người biết điều hiểu chuyện sánh bằng hắn, làm việc chu toàn, trẫm cũng phong các ngươi làm Cửu Thiên Tuế thì đã sao!”
Đám ngu xuẩn này chỉ biết ghen tị với Thương Kiều, mà không biết bởi vì có Thương Kiều, lão ta mới có thể thoát ra từ trong vô số chuyện vặt vãnh, có thêm thời gian tu tiên và hưởng lạc!
Minh đế bực bội nói: “Nếu Minh Lan Nhược không phải cháu ngoại của Thương Kiều, mà là cháu ngoại của ngươi, Thương Kiều đêm nay có thể đặt đầu nàng trên bàn của trẫm, mà sẽ không có ai hoài nghi là trẫm sai khiến hắn giết người!”
Từ con trai đến bề tôi, không có một ai hiểu chuyện được như Thương Kiều, nói ra lời nào cũng ngu ngốc thiếu suy nghĩ, khiến người ta đau đầu!
Chu Sâm vừa tức giận vừa căm hận, trên mặt lại không dám lộ ra chút nào.
Ông ta đỏ bừng khuôn mặt nhăn nheo tuổi già: “Vâng, bệ hạ, thần nhất định không phụ sự giao phó!”
“Ngươi không làm theo giao phó của ai sao?” Một giọng nữ già nua vang lên.
Chu Sâm nhìn ra cửa, lại là Thái hậu, ông ta cung kính gọi một tiếng: “Vi thần bái kiến Thái hậu.”
Minh đế thấy vậy, nhíu mày, ra hiệu cho Chu Sâm rời đi, tự mình đi xuống đỡ Thái hậu: “Mẫu hậu sao lại tới đây?”
Thái hậu thấy Chu Sâm đi rồi, lạnh lùng nhìn Minh đế hỏi: “Tiêu gia chỉ còn lại nửa dòng máu không phải họ Tiêu, chẳng lẽ ngươi còn muốn diệt cỏ tận gốc?”
Bà vừa nghe tin Từ đại nhân ở trên triều vạch trần vụ án diệt môn Tiêu gia, ép Minh đế hạ lệnh điều tra, là đã biết có chuyện chẳng lành nên mới vội vàng chạy tới.
Quả nhiên thấy Minh đế đuổi hết hạ nhân, chỉ để lại Chu Sâm – tên gian thần năm đó cấu kết cùng lão ta để làm bậy, bà liền đoán chắc chắn là muốn giết người diệt khẩu.
Minh đế cau mày: “Mẫu hậu đang nói gì vậy, trẫm còn muốn dựa vào nha đầu kia trị bệnh cho trẫm đây!”
Thái hậu lạnh lùng nhìn lão ta hồi lâu mới nói: “Văn Sơn, hiện giờ ai gia chỉ còn mỗi mình ngươi là nhi tử, ngươi là loại người gì ai gia rõ như lòng bàn tay.”
Minh đế nghe vậy, thản nhiên nói: “Trẫm là loại người gì? Trẫm chỉ muốn ngồi vững trên ngai vàng này mà thôi!”
Thái hậu run rẩy, nghiến răng hất cái tay lão ta đang đỡ mình ra: “Bụng dạ nham hiểm, đa nghi ghen ghét, ngươi rốt cuộc có chỗ nào giống con trai của ai gia và phụ hoàng ngươi không! Ngươi đã giết nhiều người như vậy, ngay cả một tiểu cô nương như Lan Nhược cũng không buông tha!”
“Đúng, trẫm không buông tha, ngay cả con trai của nàng ta trẫm cũng không buông tha, vậy thì đã sao, trẫm là thiên tử, quân muốn thần chết, thần bất tử bất trung!!” Minh đế cười lạnh âm trầm.
Thái hậu toàn thân run rẩy, suýt nữa thì ngất xỉu: “Ngươi… ngươi… ngươi muốn chọc tức chết ai gia sao!”
Đàm ma ma vội vàng đỡ lấy bà: “Nương nương bớt giận, người không thể tức giận!”
Bà ta nhìn Minh đế rồi khóc lóc cầu xin: “Bệ hạ, cầu xin người bớt lời đi, dù sao hai người cũng là mẫu thân và nhi tử, Thái hậu còn là mẫu thân duy nhất của người!”
Minh đế nhìn sắc mặt trắng bệch của Thái hậu, hít một hơi thật sâu, quay lưng lại, lạnh lùng nói: “Nếu Thái hậu không phải là mẫu thân ruột thịt của trẫm, mà còn có thể bình an vô có thể đứng ở đây trách mắng trẫm sao?”
Nói xong, lão ta phẩy tay: “Được rồi, đưa Thái hậu về cung tĩnh dưỡng! Chuyện này đợi sau này rồi nói!”
Thái hậu không dám tin chỉ vào lão ta, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi là muốn giam lỏng ai gia sao!”
Minh đế không kiên nhẫn cao giọng: “Người đâu, đưa Thái hậu hồi cung tĩnh dưỡng!”
Đám thái giám bị đuổi ra xa vội vàng chạy tới.
Thái hậu tức giận hất tay áo: “Không cần các ngươi đưa, ai gia tự mình đi!”
Nói xong, bà vịn vào Đàm ma ma, bước chân loạng choạng rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Thái hậu, Minh đế bực bội nói: “Đến Đông xưởng gọi Thương Kiều tới, bảo hắn ta đi xử lý đám văn thần lắm lời kia, trẫm muốn đi tu thân dưỡng tính, tu tiên!”
Nói xong, lão ta cũng phất tay áo bỏ đi.
Thái hậu loạng choạng vừa đi vừa nghỉ, bà nhìn dòng nước trong veo dưới cầu Bạch ngọc chín khúc, nhắm mắt lại:
“Đi truyền tin cho nha đầu kia đi, nghĩ cách rời khỏi kinh thành, đi đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay lại nữa!”
Nói xong, bà lão luôn luôn kiên cường cũng không nhịn được lấy tay che mặt, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt già nua.
“Ai gia nợ nàng ấy, nợ Tiêu gia và Minh gia, cả đời này e là sẽ không trả hết, ai gia vô dụng, không bảo vệ được nàng ấy.”
Rốt cuộc bà đã sinh ra thứ gì vậy!
Đàm ma ma chỉ cảm thấy Thái hậu trong nháy mắt già đi chục tuổi, bà ta đỏ hoe mắt: “Vâng, Thái hậu nương nương.”

Đông xưởng
“Tiểu nương nương, thế cục đã bày xong rồi sao?” Thương Kiều ngồi trước một bàn cờ, một tay chống trán, tay còn lại nhấc một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ.
Minh Lan Nhược ngồi đối diện hắn, nhìn ngón tay hắn còn trắng hơn cả quân cờ, móng tay như vỏ sò còn ánh lên màu đỏ, bần thần nói: “Ừm.”
Người này sao càng ngày càng diêm dúa thế, chẳng lẽ còn nhuộm móng tay sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn xem quân cờ của nàng chạy đi đâu rồi kìa?” Thương Kiều nhướng mày, búng một quân cờ lên trán nàng.

Ads
';
Advertisement