Minh Lan Nhược nhẹ nhàng thở ra một hơi, mùi máu tanh vốn dồn nén trong cổ họng cũng theo đó mà từ từ tràn ra, theo thời gian làm nàng hoa mắt, chóng mặt.
Trong thời gian ở Điệu vương phủ vì để tự vệ mà nàng cố gắng nhớ lại những nghiên cứu về cổ thuật của A Cổ ma ma.
Không có sư phụ, không có sách chỉ có thể tự mày mò tìm kiếm nhưng chỉ cần nàng mang cổ vương theo, lấy máu của bản thân làm vật dẫn tạm thời để hạ cổ thì vẫn hữu dụng, haiz… điều động cổ vương quá hao tốn tinh huyết.
Nàng gần như không dám tùy tiện sử dụng nhưng hôm nay là tình huống bất đắc dĩ, không thể không dùng!
Xem ra sau này nàng phải tìm được A Cổ ma ma đã rời khỏi phủ Minh quốc công mới có thể học những cổ thuật tinh tế hơn.
Minh Lan Nhược đang khó khăn vịn vào lan can bạch ngọc thì đột nhiên có người đỡ lấy tay nàng.
“Cẩn thận.” Giọng nói dịu dàng, lễ độ của nam nhân vang lên sau lưng nàng.
Minh Lan Nhược dừng lại, rút tay ra, bình thản nói: “Hôm nay đa tạ thái tử điện hạ ra tay giúp đỡ.”
Thượng Quan Vũ nhìn nàng, khẽ cau mày: “Nàng sốt rồi.”
Dù chỉ là cái chạm thoáng qua nhưng nhiệt độ cơ thể của Minh Lan Nhược cao dọa người, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
Minh Lan Nhược nheo mắt lại, ngay cả thái tử cũng có thể nhận ra nàng đang rất khó chịu.
Nàng bình tĩnh nói: “Ta không sao, hôm này ngài phối hợp không tồi.”
Nàng lợi dụng áo lông cáo để bí mật truyền tin cho thái tử vì chắc chắn thái tử sẽ phối hợp với nàng để thoát khỏi tình cảnh nguy nan.
Nhưng thái tử lại quá hợp tác, xem ra hắn ta đã sớm biết Minh Nguyệt Oánh sẽ hãm hại nàng.
Nàng cười mà không cười nhìn Thượng Quan Vũ: “Ta chỉ không biết vì sao điện hạ lại muốn giúp ta. Dù sao thì ta đã bị Minh gia từ mặt, giá trị của ta với ngài không bằng nhị muội.”
Thượng Quan Vũ nhìn nàng thật chăm chú: “Nếu bản cung nói vì ngươi là nốt chu sa trong lòng bản cung…”
“Được rồi, mấy lời nói nhảm giả tạo này chỉ lãng phí thời gian của ta và ngài mà thôi. Đợi khi nào mà ngài đồng ý nói thật cho ta biết thì hãy đến Điệu vương phủ tìm Vương ma ma truyền lời cho ta.”
Minh Lan Nhược mất kiên nhẫn, dứt khoát cắt lời hắn ta.
Kiếp trước, Thượng Quan Vũ cũng có dáng vẻ nhã nhặn, si tình này nhưng nàng đã cảm thấy giả tạo, không có một chút rung động nào.
Đến cuối cùng, hắn ta nhẹ nhàng, lưu loát giết phụ thân và con của nàng, treo nàng trên cổng thành làm mục tiêu sống.
Minh Lan Nhược nói xong xoay người rời đi.
Nàng rất khó chịu, choáng váng, phải nhanh chóng rời khỏi hoàng cung để khám bệnh, không có thời gian để xem thái tử giả vờ giả vịt.
Thượng Quan Vũ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng rời đi, ánh mắt tối tăm lạnh lùng, Minh Lan Nhược…
Minh Lan Nhược vội vã đi được vài bước thì loạng choạng, trước mắt tối sầm, đầu chuẩn bị đập xuống đất.
“Cẩn thận!” Thượng Quan Vũ giật mình, vội tiến tới muốn đỡ nàng.
Ngay lúc đó, một đầu roi dài quấn lấy Minh Lan Nhược kéo nàng vào lòng của người mặc mãng bào màu bạc.
Thượng Quan Vũ sửng sốt: “Cửu Thiên Tuế?”
Không phải hắn đưa phụ hoàng đi nghỉ ngơi sao?
“Thái tử gia không cần lo lắng, bản tọa sẽ tự chăm sóc người của mình.” Thương Kiều ôm Minh Lan Nhược, lạnh lùng nói với Thượng Quan Vũ.
Nói xong, hắn cũng không đợi Thượng Quan Vũ lên tiếng đã ôm người đang ngất xỉu rời đi.
Mấy tên thái giám vội vàng hành lễ sau đó đuổi theo Thương Kiều.
Nhìn bóng lưng rời đi lạnh lùng của Thương Kiều, khóe môi hắn ta hơi cong lên.
Ai nói Minh Lan Nhược không có giá trị bằng Minh Nguyệt Oánh? Nhìn xem, không phải Cửu Thiên Tuế chính là giá trị của nàng sao?
Hơn nữa, đầu óc nàng nhạy bén, tính cách sát phạt và quyết đoán nhìn kiểu gì cũng giá trị hơn Minh Nguyệt Oánh ngu xuẩn kia.
…
Thương Kiều cúi xuống nhìn nữ nhân có sắc mặt tái nhợt, trông rất mong manh và yếu ớt, dường như giây tiếp theo nàng sẽ biến mất.
Hắn không nhịn được ôm chặt nàng, lập tức nhỏ giọng ra lệnh cho Tiểu Tề Tử: “Đi, gọi Đường thần y đến đây.”
Minh Lan Nhược tỉnh lại bởi vì cổ họng khó chịu như bị thiêu đốt: “Nước… Nước…”
Ngay lập tức có người ôm nàng, môi cảm nhận được gì đó mềm mềm, truyền dòng nước ấm áp qua đôi môi khô, nứt nẻ của nàng, từ từ chảy xuống cổ họng.
Minh Lan Nhược mơ mơ màng màng, theo bản năng ôm lấy đối phương, cố gắng hút dòng nước ấm để làm dịu cơn đau trong cổ họng.
Sau khi mấy ngụm nước ấm trôi xuống cổ họng, nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đang định thả “cái chén” ra để hít thở.
Lúc này Minh Lan Nhược mới từ từ tỉnh táo lại, thần trí quay về, nhận ra có gì đó sai sai!
Nàng đột ngột mở mắt ra, đối diện với nàng là một đôi mắt tinh xảo nhưng u ám, ma mị.
“Thả ta ra!” Minh Lan Nhược giật mình, vội vã đưa tay đẩy đối phương ra.
Nhưng ngay sau đó, Thương Kiều đã ngồi thẳng lên, đặt chén thuốc trong tay xuống: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Minh Lan Nhược lúc này mới nhận ra bản thân đang nằm trên chiếc nệm gấm mềm mại, mặc bộ quần áo bằng tơ lụa cũng mềm mại không kém, cảm giác choáng váng, khó chịu muốn chết kia cũng giảm bớt bảy tám phần.
Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, che miệng: “Vừa rồi ngài đang làm gì vậy?”
Thương Kiều lúc này không mặc quan phục mà mặc một bộ đạo bào dài màu chàm, mái tóc dài cũng tùy ý buông xõa càng khiến cho khuôn mặt trở nên thanh khiết và tao nhã như những văn nhân nhàn hạ, thanh lịch.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất