Minh Lan Nhược - FULL

Nói xong, bà lão khẽ vỗ tay.
Chẳng mấy chốc, hai thị nữ đã bưng Cổ Thần đỉnh lên.
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch và Hương Na đều kinh ngạc, đồng thanh hét lên: “Cổ Thần đỉnh? Sao lại ở chỗ này?”
Rõ ràng thánh vật này ở chỗ ngoại công mà!
A Cổ Ma Ma cười lạnh: “Các ngươi tưởng lão nhân đây thật sự đấu không lại Long Đề sao? Chỉ là lão nhân chán ghét dây dưa với loại người cặn bã đó thôi, Cổ Thần đỉnh sớm đã nằm trong tay ta rồi.”
Hương Na rất muốn phản bác rằng ngoại công nàng không phải loại người cặn bã.
Nhưng nàng ta không dám, ngay cả ca ca thông minh như vậy mà sắc mặt cũng trở nên khó coi, có vẻ cũng bị A Cổ Ma Ma làm cho khiếp đản.
E rằng ngoại công vẫn chưa biết Cổ Thần đỉnh đã không cánh mà bay.
Lúc này, huynh muội hai người mới ý thức được, thì ra, vị A Cổ Na trong truyền thuyết, vị Thánh Nữ từng lợi hại nhất, quả nhiên là danh bất hư truyền…
A Cổ Ma Ma mất kiên nhẫn gặm cây gậy trong tay: “Các ngươi còn do dự cái gì? Muốn truyền Cổ Thần từ trên người Lan Nhược sang cho Hương Na, chỉ cần Cổ Thần đỉnh là đủ! Làm hay không?”
Hai huynh muội liếc nhìn nhau, đối mặt với cám dỗ lớn như vậy, bọn họ không cách nào cự tuyệt.
Đặc biệt là Hương Na, nàng ta cũng biết cách thức Thánh Nữ đời trước truyền Cổ Thần cho đời sau, kỳ thật chỉ cần hai vị Thánh Nữ cắt cổ tay, đồng thời để tay vào trong dòng nước đen thần bí quỷ dị trong Cổ Thần đỉnh là được.
Những nghi thức rườm rà khác chỉ là để làm cho nó thêm phần trang trọng thần bí mà thôi.
Hương Na đã sớm lung lay, nàng ta đang muốn mở miệng.
Sở Nguyên Bạch lại cảnh giác nhìn về phía Minh Lan Nhược hỏi: “Truyền Cổ Thần có tác dụng phụ hoặc đại giới gì không?”
A Cổ Ma Ma nhìn hắn ta, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi đúng là rất thông minh, lão nhân cũng không giấu giếm gì ngươi, chuyện này đúng là có tác dụng phụ, Cổ Thần không phải dễ có được như vậy đâu.”
Hương Na cũng lập tức khẩn trương: “Có tác dụng phụ và đại giới gì?”
Minh Lan Nhược thản nhiên lên tiếng: “Ngươi và tiểu Bạch hẳn là đều biết, nếu Thánh Nữ không có con gái, Cổ Thần sẽ tự mình lựa chọn một nữ Cổ Sư có thiên phú nhất, có thể thừa nhận được lực lượng của nó để ký sinh.”
Sở Nguyên Bạch gật đầu: “Chuyện này ta biết.”
“Nhưng nếu Cổ Thần không công nhận người thừa kế tiếp, nhưng các người mà cưỡng ép để Cổ Thần tiến vào thân thể thiếu nữ kia, thì đối phương sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường, không ai biết được sẽ xảy ra nguy hiểm gì.”
Minh Lan Nhược thản nhiên nhìn Sở Nguyên Bạch và Hương Na: “Cho dù như thế, các ngươi vẫn muốn thử sao?”
Sở Nguyên Bạch còn đang băn khoăn, nhưng Hương Na lại không chút do dự lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý, Cổ Thần sao có thể không chọn ta?”
“Ma Ma ta năm đó chính là ứng cử viên Thánh Nữ có thiên phú nhất, mà ta là con gái của người, ta nhất định cũng sẽ được Cổ Thần lựa chọn!”
Lời nói tràn đầy tự tin của Hương Na khiến A Cổ Ma Ma không nhịn được cười khẩy: “Tự tin là chuyện tốt, nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi.”
Minh Lan Nhược liền bảo Ô Tang cô cô đi lấy đinh sắt trong tứ chi của Hương Na ra trước, lại dùng thuốc đơn giản xử lý vết thương, để nàng ta có thể cử động.
Hương Na đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, nàng ta cố gắng bò dậy che đậy vết thương, nhìn Minh Lan Nhược với ánh mắt oán hận: “Đều tại ngươi khiến ta đau đớn như vậy!”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Nếu ngươi không đến ám sát ta thì cũng sẽ không bị đau, nói nhảm nữa thì ngươi đừng mong có được Cổ Thần.”
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Minh Lan Nhược đăm đăm nhìn Hương Na, nàng ta cứng người không dám nói nữa.
Sau đó, Ô Tang cô cô sai người đặt Cổ Thần đỉnh trước mặt Hương Na và Minh Lan Nhược, lại lấy ra hai con dao găm tinh xảo đưa cho Minh Lan Nhược và Hương Na…
“Hai người chỉ cần dùng dao găm rạch cổ tay, sau đó ngâm vết thương vào trong nước đen của Cổ Thần đỉnh, nếu Cổ Thần công nhận Hương Na tiểu khuê nương, nó sẽ theo dòng nước đen chui vào mạch máu của ngươi.”
Hương Na nắm chặt dao găm, tim đập như trống.
Nhanh thôi, Cổ Thần sẽ là của nàng ta, chờ nàng ta có được Cổ Thần, chuyện đầu tiên nàng ta làm chính là khiến cho Minh Lan Nhược sống không bằng chết!
Sở Nguyên Bạch lập tức nói: “Chờ đã, tỷ tỷ, đừng vội truyền Cổ Thần đỉnh, trước tiên hãy tiến hành nghi thức Cổ Thần tuyển chọn bước đầu tiên.”
Nghi thức tuyển chọn này, chỉ là thử xem Cổ Thần thích ứng cử viên nào nhất, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của các ứng cử viên.
Trong trường hợp bình thường, ứng cử viên được Cổ Thần yêu thích nhất, cũng sẽ bị Cổ Thần ký sinh trong nghi thức kế thừa truyền Cổ chính thức.
“Cần thiết gì phải làm vậy, ta chính là ứng cử viên duy nhất, chẳng lẽ ca ca cũng không tin ta là Thánh Nữ được chọn hay sao?!”
Hương Na bị cắt ngang sự hưng phấn, không tin lời của ca ca, nên không kiên nhẫn phải bác lại.
Sở Nguyên Bạch á khẩu không trả lời được, đồng thời không biết nên nói cái gì, rõ ràng hắn ta cũng là người thông minh, sao lại có muội muội không được thông minh cho lắm thế này.
Giống như lúc trước hắn ta lên núi săn bắn, gặp phải những con gà rừng non nớt chưa từng trải sự đời, vừa mới ra khỏi ổ đã hung hăng như vậy.
Cứ thế mà xông thẳng về phía mũi tên của người thợ săn, cứ như mình là gà vô địch thiên hạ.
Sở Nguyên Bạch nhăn mày, nghiêm nghị nói: “Câm miệng, đây là vì an toàn của muội.”
Hương Na uất ức lại tức giận bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược một cái.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy thú vị, thì ra trên đời này thật sự có loại người bất kể bản thân mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, thì đều cho rằng đó là lỗi của người khác.
Nàng khẽ cười nói: “Được, A Cổ Ma Ma đã nói, nghi thức tuyển chọn sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần chúng ta tiến hành nghi thức nhỏ máu trên Cổ Thần đỉnh là được.”
Nói xong, nàng dứt khoát rạch cổ tay mình, một vết thương đỏ tươi trong nháy mắt xuất hiện, máu tươi tuôn ra.
Sở Nguyên Bạch nhìn nàng mặt không đổi sắc, hắn ta nhìn chằm chằm làn da trắng nõn nà bị rách toạc trên cổ tay nàng, bỗng nhiên có chút khó chịu…
Nàng không đau sao?
Minh Lan Nhược giơ cổ tay lên Cổ Thần đỉnh, thản nhiên nói: “Hiện tại, chỉ cần máu của ta nhỏ lên vết thương của ngươi, ngươi bình an vô sự, Cổ Thần chính là đã chọn ngươi.”
Máu tươi nhỏ xuống Cổ Thần đỉnh, trong dòng nước đen như có sinh vật sống.
Có thứ gì đó đang bơi lội kỳ dị bên trong, tham lam hút lấy máu tươi nhỏ xuống, khiến người ta mà rợn tóc gáy.
Hương Na thấy vậy, nàng ta cũng cắn răng dùng dao găm trong tay rạch cổ tay mình, đưa tay ra.
Sở Nguyên Bạch trong nháy mắt tim đập như nổi trống, không nhịn được nhìn chằm chằm vào cổ tay hai nữ tử đang giao nhau.
Máu của Minh Lan Nhược từng chút từng chút nhỏ lên vết thương trên cổ tay Hương Na.
Hương Na cố nén ghê tởm, có chút lo lắng nhìn cổ tay mình.
Một lát sau, không có chuyện gì xảy ra.
Hương Na trong nháy mắt cả khuôn mặt đều sáng lên, nàng ta kích động kêu to: “Nhìn xem, nhìn xem… Không có chuyện gì xảy ra, Cổ Thần thích ta!”
Sở Nguyên Bạch thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng có chút vui cười.
Hương Na đắc ý nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Ngươi xem, ta mới là Thánh Nữ được chọn… A a a a…”
Nhưng mà nàng ta còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, đột nhiên hét thảm lên một cách đau đớn.
Sở Nguyên Bạch nhìn thấy trên cổ tay nàng ta, máu của Minh Lan Nhược và máu của nàng ta sau khi giao hòa, vậy mà bỗng nhiên giống như bị đun sôi, sôi sục ăn mòn da thịt của Hương Na.
“Hương Na, mau lau những giọt máu đó đi!” Sở Nguyên Bạch lập tức lớn tiếng quát.
Minh Lan Nhược khẽ cười một tiếng, thuận tay lấy khăn tay từ trong tay nha hoàn bên cạnh ném cho Hương Na: “Lau đi, ngươi không chịu nổi ân điển của Cổ Thần đâu.”
Ở góc độ Sở Nguyên Bạch không nhìn thấy, nhưng Hương Na lại có thể nhìn thấy ánh mắt Minh Lan Nhược nhìn mình… thật trào phúng, thương hại lại khinh miệt.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hét lên một tiếng: “Không, ta không tin, nhất định là ngươi đang giở trò, mau đưa Cổ Thần cho ta!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hương Na bổ nhào qua, dùng bàn tay bị thương nắm lấy cổ tay đang bị thương của Minh Lan Nhược.
Sau đó, nàng ta kéo tay Minh Lan Nhược cùng ngâm vào trong dòng nước đen của Cổ Thần đỉnh.
“Hương Na, dừng tay, muội điên rồi!” Sở Nguyên Bạch trừng lớn hai mắt, lớn tiếng ngăn cản.
Nhưng mà đã không còn kịp nữa…

Ads
';
Advertisement