Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều nhắm mắt lại, quyết tâm mạnh mẽ kìm nén những cảm xúc nôn nóng và ngang ngược trong lòng.
Nhưng mà tại sao, hắn dường như mới mất đi thứ gì đó rất quan trọng…
Đó là thứ mà dù cho hắn có hi sinh cả mạng sống cũng muốn đổi lấy.
“Ngươi… ngậm miệng, đừng nói nữa!” Hắn trầm giọng, thở một hơi hổn hển đầy khó nhọc, hơi lảo đảo. Đột nhiên hắn buông nàng ra, chật vật đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn, nàng cảm thấy hoang mang thậm chí là cô đơn.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhắm mắt lại và đắp chăn lên.
Trời lạnh thật đó…
Tuyết rơi nữa rồi?
Ngày mai ăn gì đây?

Sáng sớm hôm sau, Minh Lan Nhược mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt khỉ âm trầm đang ở trước mặt nàng, hàm răng nhe ra, nhếch miệng cười.
Nàng bị dọa đến mức suýt nhảy dựng lên: “Khỉ… Khỉ… Có khỉ!!!”
Ở Đông xưởng sao lại có khỉ!!
“Bốp!”
Con khỉ già lấy tay vỗ vào trán nàng một cái: “Ngươi mới là khỉ, cả nhà ngươi đều là khỉ!”
Minh Lan Nhược bị đập đau, nàng trừng mắt nhìn, lúc này mới nhìn rõ trong phòng là một ông lão mặt khỉ xấu xí mặc bộ y phục màu xanh.
Minh Lan Nhược: “A… Xin lỗi, nhưng sao ngài lại vào phòng của ta?”
Lão già mặt khỉ cầm hòm thuốc lên, trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi nghĩ xem tại sao bản thần y lại đến, còn không phải là do tiểu thái giám đó đi cầu khẩn sao, nếu không lão đây mặc kệ nha đầu xấu xí nhà ngươi!”
Minh Lan Nhược xoa trán: “Tiểu thái giám mà ngài nói là Tiểu Tề Tử sao?”
Ông lão còn thù rất dai, đập nàng một cái đau điếng!
Cửa đúng lúc mở ra, ông già mặt khỉ bĩu môi nhìn về phía cửa: “Đó, chính là hắn!”
Minh Lan Nhược nhìn bóng người lạnh lùng đứng ở cửa, không khỏi bất ngờ, là hắn?
Thương Kiều mặc một bộ phi ngư phục màu đỏ, trên đầu đội mũ ô sa mạ vàng, hơi lộ ra khuôn mặt tuấn tú, đai lưng bằng ngọc ôm trọn vòng eo của hắn.
Rõ ràng là dáng vẻ vừa mới hạ triều, trong tay còn bưng một phần đồ ăn sáng.
Nghe lão già mặt khỉ nói, hắn tức giận hừ một tiếng: “Lão Đường, nàng thế nào rồi?”
Đường thần y liếc nhìn hắn: “Nha đầu xấu xí này hôn mê là do bị trúng gió lạnh, uống hai lần thuốc là ổn rồi nhưng kì lạ là hôm qua nha đầu này có triệu chứng tâm huyết suy kiệt, hôm nay lại không thấy nữa!”
“Tâm huyết suy kiệt?” Thương Kiều cau mày, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược ngồi xếp bằng, tùy ý cầm một cái áo khoác lên người: “Chắc là do hôm qua ta suy nghĩ quá nhiều, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Nàng hao tốn tâm huyết dùng nuôi dưỡng cổ vương để điều động cổ vương vì thế mới bị bệnh, tâm huyết trong cơ thể nhất thời bị suy kiệt.
Đường thần y nhìn nàng, sờ ria mép, không phản bác: “Vậy thì ngươi nghĩ ít lại đi, tránh cho tiểu thái giám này đến làm phiền lão phu!”
Thương Kiều nhìn chằm chằm Đường thần y: “Nàng thật sự không sao?”
Đường thần y không trả lời, Minh Lan Nhược đứng dậy, mỉm cười xua tay: “Ta không sao, hiện tại có thể xem bệnh cho ngài.”
Thương Kiều nghe Minh Lan Nhược gọi hắn một tiếng “ngài”, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo: “Ngồi xuống, ăn cơm trước đã.”
Đường thần y đang định rời đi nghe nàng nói vậy thì hào hứng, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Thế nào, nha đầu xấu xí này cũng biết y thuật?”
Minh Lan Nhược nhìn thoáng qua Thương Kiều, thuận miệng nói: “Biết một chút y mèo, mấy hôm nay Thiên Tuế Gia thấy hơi không thoải mái nên ta đã xem bệnh cho ngài ấy.”
Ai ngờ Đường thần y đột nhiên trợn tròn mắt, hưng phấn đi xung quanh Minh Lan Nhược hai vòng.
“Thì ra nha đầu xấu xí ngươi chính là miêu y đã giúp tiểu thái giám chữa trị cậu em, nghe nói còn khá hiệu quả?!”
Minh Lan Nhược: “…”
Xem ra lão già này cũng biết nội tình.
Minh Lan Nhược ho khan một tiếng nói: “Cũng được, chuẩn bị châm thêm mấy châm với uống thêm chút thuốc thử xem.”
Lão già hưng phấn ném hòm thuốc xuống: “Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Làm làm làm, để lão phu xem ngươi châm cứu thế nào mà có hiệu quả. Lão phu đã dày vò bảo bối của hắn nhiều năm như vậy nhưng chẳng có tác dụng, hắn là một tiểu thái giám, không thể cứng được!”
Nói xong, lão hưng phấn lao về phía Thương Kiều nói: “Tiểu thái giám, nhanh, cởi quần ra cho ta xem!”
Lão vừa dứt lời đã bị ai đó nắm cổ áo xốc lên, sau đó trực tiếp ném lão ra khỏi cửa.
Khuôn mặt tuấn tú của Thương Kiều để lộ nụ cười dữ tợn: “Người đâu, mời Đường thần y ra khỏi phủ, lão rất bận rộn!”
“Này, đợi đã, tên tiểu tử thúi ăn cháo đá bát này!” Đường thần giãy giụa nhưng đã bị quăng ra ngoài, thiếu chút nữa té gãy mũi.
Minh Lan Nhược cố nhịn cười: “Ha ha, thật là một ông lão thú vị.”
Người to gan, làm loạn mà vẫn chưa bị Thương Kiều chơi chết vừa nhìn đã biết là tâm phúc của Thương Kiều.
Thương Kiều lạnh lùng nói: “Ăn cơm của ngươi đi!”
Biết rồi. Minh Lan Nhược ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Trên bàn có cháo bát bảo có màu ngọc bích, gà viên xé nhỏ, bánh hoa sen xanh, nước hoa hồng đỏ…
Nhìn thấy trên bàn bày toàn mấy món nàng thích, đũa của Minh Lan Nhược hơi dừng một chút sau đó không chút biểu cảm bắt đầu ăn.

Ads
';
Advertisement