Minh Lan Nhược - FULL

“Vâng, cung tiễn Thiên Tuế Gia.”
Sau khi cung tiễn Thương Kiều rời đi, chờ cho hắn đi khuất bóng.
Một tên Viên Ngoại Lang bỗng thở dài: “Thiên Tuế Gia xử lý chính sự còn dứt khoát và đâu ra đấy hơn cả Bệ hạ.”
“Im miệng! Đây là nơi nào mà ngươi dám ăn nói bậy bạ, muốn mất mạng sao?” Một tên Viên Ngoại Lang khác hạ giọng quát.
Hộ bộ Thượng thư lại lắc đầu: “Thôi, những lời này cũng không đến tai Bệ hạ đâu. Mấy năm nay thiên tượng bất thường, nhất là từ cuối năm ngoái đến nay, vậy mà Bệ hạ chẳng mảy may quan tâm, toàn bộ ném cho Thiên Tuế Gia xử lý.”
Cũng may Thương Kiều tuy thủ đoạn tàn khốc, là một tên hoạn quan khét tiếng, nhưng lại là kẻ cực kỳ có năng lực, nắm rõ chính sự triều đình như lòng bàn tay, điều binh khiển tướng tài tình.
Chính nhờ vậy mà sau khi Tiêu soái qua đời, vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ được trước sự dòm ngó của Bắc Mông và Hậu Kim, duy trì được cái vỏ bọc “thịnh thế”.
Triều đại này dù cho bên trong mục ruỗng, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra hào nhoáng.
Hộ bộ Thượng thư là người của Phế Thái tử, nay Bệ hạ đối ngoại tuyên bố Thái tử bệnh nặng sắp qua đời, ông ta biết Tần vương lên ngôi Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ thanh trừng mình, hiện giờ chỉ còn nước làm ngày nào hay ngày đó.
Ông ta đoán chừng sau này Tần vương đăng cơ, Thương Kiều cũng khó mà có kết cục tốt đẹp, bỗng dưng lại cảm thấy đồng cảm với hắn.
Mọi người trong Hộ bộ đều im lặng.
Bên này, Thương Kiều vừa ra khỏi cửa, bỗng hỏi Lão Hòa: “Đã nửa tháng rồi, sao hôm nay Bệ hạ đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?”
Lão Hòa khẽ cười: “Bệ hạ nói trong lúc tu hành ngài ấy đã ngộ ra, Đốc chủ nói đúng, Chu Sâm đáng chết!”
Thương Kiều nheo đôi mắt dài, mân mê chuỗi tràng hạt ngọc bích trong tay, cười khẩy: “Ồ, Bệ hạ của chúng ta đâu phải người dễ dàng chịu khuất phục như vậy.”
“Đốc chủ cho người ngừng cung cấp đan dược, Bệ hạ đương nhiên không chịu nổi.” Lão Hòa mỉm cười.
Thương Kiều cười khẽ: “Cũng phải, loại đan dược đó vốn là chuẩn bị riêng cho Bệ hạ, nhưng ngài ấy cũng coi như có bản lĩnh, vậy mà có thể nhịn đến mức phải ngừng thuốc mới chịu khuất phục.”
Trong đan dược có thứ “đồ tốt” đặc biệt mà Cáo Bạc mang về từ Tây Vực hải ngoại.
Nghe nói thứ đó khi nở hoa vô cùng rực rỡ, nhưng quả của nó được tinh chế thành một loại cao màu đen, còn đáng sợ hơn cả Ngũ Thạch Tán, khả năng gây nghiện càng cao hơn.
Là “bảo vật” không ai ở Trung Nguyên biết đến, trong sách cổ cũng không hề ghi chép.
Dùng để luyện đan dâng lên Bệ hạ là thích hợp nhất.
Lão Hòa nghe vậy thở dài: “Bệ hạ quả nhiên xứng danh là vị Thân vương năm xưa từng nắm giữ binh quyền, danh chấn biên cương, thảo nào Tiên đế nhân đức cũng không đấu lại được ngài ấy.”
Thương Kiều cười nhạo: “Tiên đế nhân đức thì đã không đẩy ái phi và nhi tử của mình ra để bảo toàn tính mạng rồi, nhưng mà chỉ là kẻ nhu nhược bất tài, giả nhân giả nghĩa mà thôi.”
Lão Hòa im lặng không nói, Tiên đế dù sao cũng từng là chủ nhân của ông ta.
Thương Kiều thản nhiên chắp tay vào ống tay áo: “Đi thôi, chúng ta đi xem Bệ hạ muốn nói gì.”
Đến cung điện Minh đế đang tu hành.
“Thiên Tuế Gia.”
Tiểu thái giám và Ngự y trực ở cửa thấy hắn đến đều cung kính hành lễ.
“Miễn lễ.” Thương Kiều hơi nâng tay, ân cần hỏi Ngự hắn: “Không biết tình hình tu hành của Bệ hạ dạo này thế nào?”
Ngự y ghé sát tai Thương Kiều nhỏ giọng nói vài câu, hắn lập tức hiểu rõ.
Hắn gật đầu: “Ngươi vất vả rồi.”
Sau đó, các tiểu thái giám tiến lên, “vút” một tiếng mở toang cửa, gió lạnh lập tức tràn vào phòng.
Thương Kiều theo sau bước vào.
Mùi trong nội điện còn tạm được, luôn có người quét dọn thậm chí là xông hương.
Chỉ là trên trường kỷ, cuộn tròn một bóng người gầy gò, mái tóc vốn đen nhánh nay đã rối bù, xen lẫn vô số sợi bạc.
Trên người khoác bộ long bào nhăn nhúm, bốc mùi hôi thối, nếu không phải vì thêu hình ngũ trảo kim long, thì nhìn thế nào cũng không giống Hoàng đế.
Trông cứ như tên ăn mày đầu đường xó chợ khoác tạm tấm vải vàng để che gió rét.
“Thần tham kiến Bệ hạ.” Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Thương Kiều lạnh lẽo và ác ý, hắn hơi cúi người hành lễ.
Nghe thấy giọng Thương Kiều, bóng người gầy gò trên trường kỷ lập tức run rẩy, cố gắng chống đỡ thân thể.
“Thương Kiều? Thương Kiều… là ngươi sao?” Giọng Minh đế như thể nghẹn đờm, khàn đặc khó nghe.
Thương Kiều nhớ đến lời Ngự y nói, mấy ngày nay Minh đế chỉ giữ lại một chiếc chăn mỏng, đi đâu cũng quấn theo, bệnh cảm lạnh cứ lúc khỏi lúc tái phát.
Thỉnh thoảng còn bị sốt, cả người đau đớn vật vã.
Hắn tùy ý ngồi xuống chiếc ghế bát tiên mà tiểu thái giám mang đến: “Là thần, Bệ hạ.”
Minh đế mừng rỡ như điên, gần như là loạng choạng ngã nhào khỏi trường kỷ, sau đó vô cùng chật vật muốn nhào tới túm lấy vạt áo Thương Kiều.
“Ái khanh… Ái khanh cuối cùng cũng đến, trẫm… trẫm mong ngóng ngươi từng ngày!”
Nhưng chưa kịp chạm vào vạt áo Thương Kiều, đã bị hai tiểu thái giám giữ chặt cánh tay.
“Bệ hạ, xin người bình tĩnh!” Thiên Tuế Gia là người ưa sạch sẽ, Bệ hạ lại bẩn thỉu hôi hám thế này sao có thể chạm vào người hắn được.
Bị giữ chặt, Minh đế theo bản năng gầm lên: “Vô lễ, lũ nô tài các ngươi!”
Thương Kiều ngửi thấy mùi chua chua trên người Minh đế, hắn lấy khăn tay che mũi…
“Nhìn long nhan của Bệ hạ, quả nhiên là càng thêm oai nghiêm, sắp sửa phi thăng thành tiên rồi.”
Minh đế cứng đờ người, trong đáy mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cúi đầu khàn giọng nói:
“Ái khanh, trẫm… trẫm cần đan dược… Trẫm biết lúc trước mình hồ đồ rồi!”
Thương Kiều nhìn hắn, cười như có như không: “Ồ, Bệ hạ sao lại hồ đồ được, Bệ hạ là người tỉnh táo nhất.”
Minh đế kìm nén sát ý và tức giận trong lòng, tỏ vẻ chán nản lắp bắp nói…
“Trẫm hiểu, ái khanh đều là vì muốn tốt cho trẫm… Chu Sâm, lão đầu Chu Sâm kia, quả thực đáng chết! Trẫm ra ngoài sẽ lập tức hạ chỉ xử tử hắn!”
Thương Kiều thản nhiên hỏi: “Bệ hạ định khi nào, hạ chỉ ở đâu?”
“Ái khanh muốn trẫm khi nào hạ chỉ?” Minh đế dè dặt hỏi.
Thương Kiều suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Ba ngày nữa là mười lăm tháng chạp rồi, lại là ngày đại triều, Bệ hạ cứ đường đường chính chính hạ chỉ xử tử Chu Sâm để trút giận cho thần đi.”
Minh đế sửng sốt, vậy mà Thương Kiều dám để lão ta thượng triều?
Lão ta còn tưởng rằng Thương Kiều muốn giam lỏng mình ở hậu cung.
Chẳng lẽ Thương Kiều không sợ lão ta trước mặt bá quan văn võ vạch trần bộ mặt đại nghịch bất đạo, soán ngôi đoạt vị của lão ta sao?
Thương Kiều thấy Minh đế ngây người nhìn mình, cau mày nói: “Sao vậy, chẳng lẽ Bệ hạ luyến tiếc không nỡ trừng trị Chu Sâm trước mặt bá quan văn võ?”
Minh đế bắt gặp ánh mắt lạnh băng của hắn thì lập tức rùng mình…
“Không không không, đương nhiên không phải, cứ xử lý Chu Sâm vào ngày đại triều, nhất định phải trước mặt bá quan văn võ, trừng trị lão đầu kia, cũng coi như cảnh cáo tới các bậc quan vương khác!”
Mấy ngày nay, tuy không ai dám đánh đập, mắng chửi lão ta, nhưng cứ cách hai ba ngày lại phải chịu đói rét.
Lần đầu tiên lão ta nếm trải cảm giác đói bụng khó chịu đến mức nào, suýt chút nữa thì muốn ăn cả chậu cây cảnh.
Còn không được tắm rửa, không được gặp ai, không được đắp chăn, thậm chí ngay cả đan dược cũng không cho lão ta!
Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới bản thân đường đường là thiên tử, vậy mà lại bị hành hạ trong chính cung điện của mình, sống không bằng một kẻ ăn mày!
Tất cả những điều này, khiến lão ta gần như phát điên, không thể chịu đựng thêm được nữa! Lão ta không muốn bị nhốt trong cái nơi giống như địa ngục trần gian này nữa!
Thương Kiều nhìn Minh đế, bỗng nhiên cười nói: “Xem ra Bệ hạ đã thật sự tỉnh ngộ rồi, quả nhiên tu tiên là rất có ích cho Bệ hạ.”
Minh đế miễn cưỡng nịnh nọt: “Ái khanh nói đúng, trẫm bây giờ đã hiểu, ái khanh đều là vì muốn tốt cho trẫm!”
Nói xong, lão ta dè dặt hỏi: “Vậy… trẫm có thể ra ngoài chưa?”

Ads
';
Advertisement