Minh Lan Nhược - FULL

Mặc dù, gần đây không thể ngủ được, thậm chí có thể là sau này cũng sẽ không ngủ được nữa.
Nhưng mà… sở thích này, có phải là không nên nói ra thì sẽ tốt hơn không?
Thế nhưng dưới ánh mắt tò mò tha thiết của Trần tiên sinh, Cảnh Minh vẫn lấy hết can đảm nói: “Sở thích của ta là… là… thích… Trần Ninh.”
Nhìn ánh mắt có chút sững sờ của Trần tiên sinh, Cảnh Minh cúi đầu khô khan nói: “Ta biết điều này rất mạo muội… nhưng ta chỉ là không muốn nói dối, ta thích Trần Ninh.”
Nàng vừa dứt lời, Trần Ninh ngồi sau tấm rèm nhoẻn miệng cười.
Tiểu nha đầu ngốc này thật là… sự ngay thẳng của nàng xem như cũng là ưu điểm.
Trần tiên sinh nhìn thiếu nữ trước mặt đang cúi đầu, bỗng nhiên thở dài một hơi.
“Đối với Cảnh Minh cô nương mà nói, liệu chút tình ý đó có đủ để cô nương cam tâm gả cho nhi tử ta, nguyện một đời bưng cơm dệt vải, khuất sau rèm son, để nó ung dung thi cử, lập công danh không?”
Cảnh Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trần tiên sinh: “Ta thích huynh ấy, thích đến mức nếu huynh ấy gặp nguy hiểm, ta nguyện thay huynh ấy chết.”
Một câu nói này, lập tức khiến Trần tiên sinh lay động, Trần Ninh sau tấm rèm càng siết chặt nắm tay, trong lòng dậy sóng.
Nhưng mà… những điều ngài nói, ta không muốn.
Cảnh Minh kiên định nói: “Ta chỉ muốn hầu hạ Đại tiểu thư và thực hiện giấc mơ võ học, tương lai hoặc là độc hành giang hồ, hoặc là giống như nghĩa phụ, khai sơn lập phái, môn đồ đầy thiên hạ.”
Chăm sóc sinh con dưỡng cái, hầu hạ cha mẹ chồng và trở thành thê hiền dâu thảo của nam nhân, đó không phải là điều nàng muốn làm.
Trần tiên sinh ngẩn người, không nhịn được nhìn về phía sau tấm rèm.
Trần Ninh trái tim như ngâm vào trong hồ nước lạnh lẽo.
Trần tiên sinh quay đầu lại, trong lòng cảm thán nhìn cô nương trước mặt…
“Quan Duyệt Thành nhất định rất tiếc nuối vì ngươi không phải nam nhi, nếu không đã có người kế nghiệp.”
Cảnh Minh thản nhiên nói: “Nghĩa phụ của ta hiện tại cũng có người kế nghiệp, ta là nữ nhi, nhưng ta đều mạnh hơn so với bất kỳ nam đệ tử nào mà ông ấy từng dạy, cho nên, ta chính là người kế nghiệp của ông ấy.”
Trần tiên sinh bị nghẹn lời, chỉ khựng lại một chút, rồi cười phá lên, đưa cho nàng ấy một chén trà.
“Cảnh Minh cô nương chí hướng cao xa, làm người kiên nghị, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể giống như chưởng môn phái Nga My năm xưa, khai sơn lập phái, cũng tin tưởng ngươi có thể độc hành giang hồ, xông ra danh hào.”
Ông ấy dừng một chút: “Chỉ là, ta nghe tiểu tử thối Trần Ninh kia nói, hai đứa… khụ khụ… đã là phu thê rồi.”
Ông ấy nói ra những lời này trước mặt tiểu cô nương, thật sự không được tự nhiên, nhưng không còn cách nào, ai bảo ông ấy thương đứa trưởng nam này nhất.
Cảnh Minh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, ta và Trần Ninh lúc trước chỉ là kế tạm thời, sau này mới là… tâm đầu ý hợp.”
Nàng nói chậm lại: “Nữ nhi giang hồ không câu nệ lễ giáo thế tục, ngài kỳ thật cũng xuất thân từ gia đình danh giá, xem thường ta cũng là chuyện bình thường.”
Trần tiên sinh ngẩn người: “Trần gia ta là loại gia tộc cổ hủ đó sao.”
Ông ấy không ngờ Cảnh Minh lại có thể nói ra những lời “hiểu chuyện” như vậy, còn tưởng nàng ấy là một tiểu cô nương ngốc nghếch.
Cảnh Minh bỗng nhiên nhìn ông ấy: “Vậy tiên sinh có thể để cho Trần Ninh chấp nhận ta không sinh con, không hầu hạ cha mẹ chồng, ở trên chiến trường lập công danh, ở trên giang hồ khai sơn lập phái sao?”
Trần tiên sinh bị hỏi khó trầm ngâm một chút: “Xưa kia Đại Đường Bình Dương Chiêu công chúa sau khi gả cho Sài Thiệu, vẫn lập công danh như thường, đánh hạ Trường An, thậm chí về sau trấn thủ Nương Tử Quan.”
“Như vậy mà công chúa vẫn sinh hạ được hài tử, cùng phu quân kề vai sát cánh, còn về phần hầu hạ cha mẹ chồng, Trần gia ta không quan trọng lễ giáo…”
“Nhưng ta không phải là Bình Dương Chiêu công chúa, ta là Cảnh Minh, ta có suy nghĩ của riêng mình, ta không muốn sinh chính là không muốn sinh.” Cảnh Minh bình tĩnh ngắt lời Trần tiên sinh.
Nàng bưng chén trà, nhỏ giọng nói: “Cả đời ta vô phụ vô mẫu, lại thích liếm máu đầu đao, ta không muốn để hài tử của ta ngày đêm vì mất đi cha mẹ mà đau lòng thống khổ.”
Cảnh Minh lại nhìn Trần tiên sinh, nghiêm túc thỉnh giáo…
“Hơn nữa, tại sao nữ tử nhất định phải vừa có thể giống như Bình Dương Chiêu công chúa, vừa có thể lên được triều đường đánh giang sơn, lại vừa phải có thể làm hiền thê lương mẫu, mới miễn cưỡng nhận được sự công nhận của thế nhân, tại sao thế nhân chỉ yêu cầu nam tử có thể kiếm tiền nuôi gia đình?”
Trần tiên sinh nhìn nàng, á khẩu hồi lâu: “Không có con nối dõi là tội lớn nhất, nữ tử không sinh con dưỡng cái, chẳng phải cuộc đời sẽ không viên mãn sao? Ngay cả Đại tiểu thư cũng đã sinh Tiểu thiếu gia.”
Cảnh Minh lại một lần nữa nhìn ông, nghiêm túc mà không kiêu ngạo nói.
“Sự viên mãn của cuộc đời là do ai định nghĩa, ít nhất cuộc đời viên mãn của ta chính là thực hiện lý tưởng của ta, tuy hầu hạ Đại tiểu thư, nhưng Đại tiểu thư cũng không thể thay ta sống cả đời.”
Trần tiên sinh yên lặng nhìn nàng: “Cho dù, ngươi sẽ vì vậy mà mất đi Trần Ninh?”
Những tin tức mà ông luôn dò la được và những chuyện mà Trần Ninh tiết lộ ra.
Đều chỉ khiến ông ấy cảm thấy Cảnh Minh là một người quá mức chất phác, có lẽ ở một số phương diện không được thông minh.
Nhưng mà hiện tại xem ra, cũng không phải như vậy, nàng ấy kỳ thật rất hiểu nhân tình thế thái, chỉ là…
Nàng ấy có một lối suy nghĩ biện chứng và phương thức tư duy của riêng mình, trong thế giới của nàng ấy dùng tiêu chuẩn của mình để phán đoán đúng sai.
Cảnh Minh nhìn ông ấy chằm chằm, mà nam tử sau tấm rèm cũng đang nhìn nàng ấy chằm chằm.
Như thể khao khát được ngắm nhìn nàng mãi mãi.
Một lúc sau Cảnh Minh nhỏ giọng nói: “Ta thích Trần Ninh, nhưng trên đời này, nữ tử thỏa hiệp quá nhiều, không phải ai cũng có điều kiện giống như ta có thể làm những gì mình muốn làm, ta đủ may mắn, không thiếu các cô nương khác có thể làm hiền thê lương mẫu, sinh con dưỡng cái, trở thành cái bóng của nam nhân, cho nên…”
Nàng ấy dừng lại nhìn Trần tiên sinh: “Ta không muốn thỏa hiệp, ta chỉ muốn làm những chuyện mà nam tử trên đời này cũng có thể làm được, thậm chí đại đa số nam nhân đều không làm được.”
Trần tiên sinh nhìn cô nương trước mặt, tuy thân thể nhỏ bé, nhưng những lời nàng nói lại rất ngông cuồng, rất trái ngược với nhận thức của thế tục.
Ông ấy trầm ngâm một hồi rồi thở dài: “Nhưng Trần Ninh cũng thích ngươi, người có tình không nên bị chia cắt.”
Nếu như ông ấy và Hồng Đình năm đó không bỏ lỡ nhau cả đời, ông ấy cũng sẽ không kiên nhẫn ở đây vì nhi tử muốn cầu hôn một cô nương hoàn toàn không phù hợp với định nghĩa của thế tục.
Cảnh Minh nhỏ giọng nói: “Loại người như ta, không nên làm lỡ sự nghiệp của Trần Ninh, ta biết trên đời này không có mấy ai có thể tiếp nhận suy nghĩ của ta, xin lỗi.”
Nàng ấy nói với Trần tiên sinh cũng là nói với Trần Ninh.
Đây cũng là lý do tại sao về sau, nàng ấy phát hiện Trần Ninh vì nàng ấy mà không chịu lấy thân phận con dâu gặp Trần tiên sinh, nàng ấy không muốn hòa giải mối quan hệ giữa hai người nữa.
Sự ngông cuồng nhất của Trần Ninh chính là có một đêm đó với nàng ấy, và những đêm “ngọt ngào” sau đó.
Nhưng nàng ấy không thể trở thành nương tử tốt trong ý nghĩa truyền thống trong lòng Trần Ninh.
Nàng ấy không muốn đến cuối cùng hai người sẽ chán ghét nhau, chi bằng sớm ngày đoạn tuyệt.
“Ta biết rồi, ngươi về trước đi.” Trần tiên sinh thở dài.
Cảnh Minh đứng dậy, yên lặng nhìn tấm rèm, nàng ấy đợi đến bây giờ mà hắn ta vẫn luôn không bước ra.
Nàng ấy khẽ cười, trong lòng có chút chua xót sống mũi cay cay, như vậy cũng tốt.
Về sau không làm huynh muội nữa, làm đồng liêu bình thường, chỉ vì hầu hạ Đại tiểu thư mới có thể gặp mặt.
Ta không muốn uống rượu mừng của ngươi, nhưng ta nguyện ý đi con đường dương quan của ngươi, từ nay con cháu đầy đàn, vợ chồng ân ái.
Đừng trách ta, rất xin lỗi ngươi vì đã thích một người ích kỷ như ta.
Nàng ấy xoay người chậm chậm đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Không biết qua bao lâu.
Trần tiên sinh thản nhiên nói: “Ra đi.”
Thân hình cao lớn trầm ngâm mới bước ra từ sau tấm rèm.
“Ngươi không giống nam tử hán chút nào, còn không bằng một tiểu cô nương, người ta dám đối mặt với con đường nhân sinh khác biệt giữa hai người, dám làm dám nhận, còn ngươi thì sao?”
Trần tiên sinh lạnh lùng nhìn nhi tử mình.
Nếu Trần Ninh thích cô nương này, vậy thì phải đối mặt với hai việc…
Cảnh Minh vĩnh viễn không thể trở thành hiền thê lương mẫu trong tưởng tượng của hắn ta.
Nàng ấy sẽ không vì hắn ta mà hy sinh cuộc sống mà mình mong muốn.

Ads
';
Advertisement