Thương Kiều liếc nhìn chiếc hộp trong tay Minh đế, quả nhiên chỉ còn lại một viên.
Nhìn Minh đế nâng niu cẩn thận, hắn khẽ cười: “Xem ra Bệ hạ vẫn không muốn nói thật với vi thần, thần rất đau lòng.”
Minh đế sững người, vội vàng tự chứng minh trong sạch, liền bỏ viên thuốc màu đỏ đen vào miệng: “Trẫm sao có thể không nói thật, trẫm chỉ hận là đan dược này không đủ nhiều!”
Lão ta sao có thể không thích loại đan dược mà Thương Kiều đưa cho, rõ ràng biết thứ này có thể có độc, khiến lão ta nghiện ngập, nhưng lão ta căn bản không thể cai được.
Thương Kiều nhìn động tác của Minh đế thì khẽ cười: “Ý của thần là, dạo gần đây hình như Bệ hạ đang lén lút dùng đan dược của người khác đưa cho, là không tin tưởng thần sao?”
Dược tính vẫn chưa phát tác, Minh đế giật mình kinh hãi, vội vàng phủ nhận: “Tất nhiên là không! Trẫm không có dùng đan dược của người khác!”
Thương Kiều nhìn bộ dạng phẫn nộ của Minh đế, hắn khẽ cười nhạo: “Bệ hạ, ngay cả người luyện đan và ‘nguyên liệu’ cho người thần cũng đã nhìn thấy, người vì sao phải giấu thần?”
Minh đế nghe vậy, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, rốt cuộc Thương Kiều đã biết được những gì?
Lão ta đè nén sự hoảng loạn, ho khan vài tiếng: “Ái khanh đừng trách, trẫm không nói cũng là sợ ngươi giống như bây giờ mà suy nghĩ nhiều, trẫm vẫn luôn tin tưởng ái khanh nhất!”
Thương Kiều lại cười: “Bệ hạ hà cớ nói một đằng làm một nẻo, đã có người mới dâng đan dược, chắc hẳn đan dược đó tốt hơn của thần nhiều, người cũng không cần đan dược của thần nữa!”
Minh đế hoảng hốt, vội vàng xuống giường: “Ái khanh, trẫm không phải…”
Lão ta đã thử ăn ít đi một viên, là cả người liền không thoải mái, khó chịu vô cùng.
Thương Kiều lại nói loại đan dược này cực kỳ khó luyện chế, mỗi lần đều cho lão ta số lượng đầy đủ tầm hai ba viên!
Trước mặt Thương Kiều, lão ta hoàn toàn không cứng rắn nổi!
Nhưng Thương Kiều nào có ý định nghe lời lão ta, đã đứng dậy, thản nhiên nói:
“Thần nhìn dáng vẻ của Bệ hạ, hẳn là đã dùng qua loại đan dược mới được luyện chế từ máu thịt trẻ em, sắp thành tiên thể, đã đến lúc bế quan tu luyện rồi.”
“Không phải!” Minh đế cực kỳ hoảng sợ.
Thương Kiều là có ý gì, chẳng những không cho lão ta đan dược, còn muốn giam lỏng sao?
Minh đế xông tới muốn túm lấy tay áo Thương Kiều giải thích, nhưng còn chưa chạm được vào tay áo, đã bị hai tiểu thái giám ngăn lại.
“Trẫm muốn nói chuyện với ái khanh, các ngươi ngăn cản làm gì!” Lúc này, dược tính đã lên, Minh đế nổi trận lôi đình xé rách y phục tiểu thái giám.
Thương Kiều lại đã chậm rãi đi ra ngoài.
“Ái khanh! Ái khanh!” Minh đế liều mạng muốn xông ra ngoài.
Hai tiểu thái giám thấy Minh đế điên cuồng hung dữ, liếc mắt nhìn nhau, mất kiên nhẫn đồng thời dùng sức…
“Bốp!” một tiếng, bọn họ ném Minh đế xuống đất.
Lão đầu này thật sự cho rằng mình vẫn là Hoàng đế uy nghiêm ngày nào sao?
Minh đế bị ngã choáng váng đầu óc, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa trước mặt mình “Ầm!!” một tiếng đóng sập lại.
Tiếng khóa cửa vang lên thanh thúy, khiến toàn thân Minh đế chìm vào sợ hãi, lão ta bổ nhào tới cửa ra sức cào cấu cửa sổ: “Thương Kiều! Không! Ngươi không thể đối xử với trẫm như vậy!”
Thương Kiều ở ngoài cửa không đi xa, đứng cách cửa rất gần, đang cúi người nhìn lão ta qua khe hở cửa sổ.
Minh đế cứng đờ: “… Thương Kiều…”
Bởi vì nam nhân trước mặt quay lưng về phía đèn cung đình màu vàng úa phía trên, gương mặt trắng bệch ẩn trong bóng tối, cả người mặc trường bào màu đỏ sẫm như máu, tràn đầy cảm giác áp bức quỷ dị đáng sợ.
Nhưng giọng nói của hắn lại ôn nhu mà quỷ dị: “Bệ hạ à, người biết đấy, thần trung thành và tận tâm, hôm nay là rằm, đúng là ngày lành tháng tốt, vậy thì từ giờ phút này trở đi, người hãy chuẩn bị ‘thi giải’ phi thăng đi, thần nhất định sẽ để người thuận buồm xuôi gió … ‘thi giải’.”
“Cái… Cái gì…” Minh đế toàn thân run lên.
Cái gọi là ‘thi giải’, chính là người tu luyện đắc đạo thân thể hoàn toàn thối rữa tiêu tan, không để lại thi thể, hoặc là thân thể biến thành một vật (như y phục, gậy, kiếm) mà bay lên trời.
Nhưng hão ta đã ăn đan dược mà đạo sĩ Chu gia đưa tới, làm sao có thể phi thăng, hắn chỉ có thể thành ma!
Nhưng bóng người trước cửa đã rời đi, chỉ để lại Hòa công công cười tủm tỉm dặn dò hai tiểu thái giám vừa đẩy Minh đế:
“Bệ hạ muốn ‘thi giải’ phi thăng, những thức ăn của phàm trần kia chỉ thêm phiền cho Bệ hạ, Bệ hạ chỉ cần nước và những đan dược trong phòng luyện đan là đủ rồi.”
Hai tiểu thái giám cung kính đáp: “Vâng!”
“Không phải! Không phải! Mau mở cửa! Trẫm không muốn ‘thi giải’, không thể phi thăng!” Minh đế dược tính phát tác, cả người thần trí đều hỗn loạn, điên cuồng cào cấu cửa sổ, cào đến mười ngón tay đầm đìa máu tươi cũng không hề hay biết.
Nhưng hai thái giám bên ngoài cửa vẫn thờ ơ đứng đó: “Bệ hạ, nô tài cung tiễn người ‘thi giải’.”
…
“Chủ tử, người từ bỏ dự định trước đó, cứ để Bệ hạ tùy tiện ‘thi giải’ như vậy sao?” Hòa công công thấp giọng hỏi Thương Kiều.
Thương Kiều khẽ cười nhạo: “Tất nhiên là không, nhìn bộ dạng Bệ hạ không ngừng giãy giụa trong hy vọng và tuyệt vọng, chính là niềm vui trong cuộc sống nhàm chán của bản tọa.”
Hắn dừng một chút, chậm rãi mân mê chuỗi hạt trong tay: “Hơn nữa tiểu nương tử sắp đi rồi, bản tọa vốn cũng không muốn ra tay nhanh như vậy, khiến cho nàng ấy phải lo lắng trên đường.”
“Nhưng Bệ hạ lại không hiểu lòng tốt của chủ tử, tự ý nhúng tay vào, vậy mà lại muốn động vào tiểu thiếu gia.” Hòa công công thở dài.
Ông ta biết chủ tử nhà mình còn chưa “chơi đủ”, chưa để Bệ hạ nếm đủ đau khổ, sẽ không để Bệ hạ dễ dàng “phi thăng” như vậy.
Thương Kiều cười cười: “Đúng vậy, cho nên bản tọa đổi ý rồi, cứ đẩy sớm kế hoạch lên, để Bệ hạ sớm ‘thi giải’.”
Hòa công công suy nghĩ một chút: “Vậy nếu Bệ hạ muốn cho cấm vệ hoàng gia đi cầu cứu Tần vương điện hạ và Chu gia, để bọn họ cứu và để cấm vệ tùy ý hành động thì sao?”
“Tất nhiên, bọn họ không làm thì lấy đâu ra trò hay mà xem, bản tọa bày mưu tính kế lâu như vậy, chỉ còn thiếu nước lên sân khấu hát một bài, sao có thể để người khác phá hỏng chuyện tốt?” Thương Kiều nheo đôi mắt phượng dài.
Rằm tháng giêng qua đi, chính là ngày khai triều.
Các nha môn mở cửa, văn võ bá quan đều phải trở về vị trí.
Dù sao năm nay triều đình khai xuân có hai việc lớn phải làm…
Thứ nhất, Tần vương xuất chinh, điều động ba quân.
Thứ hai, Minh phi nương nương chuẩn bị mang theo một lượng lớn dược liệu, y giả xuống Tây Nam.
Tóm lại đều là chuyện của đôi “phu thê” này.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, vị Hoàng đế vĩ đại của đế quốc lại một lần nữa bắt đầu tu tiên, bắt đầu không màng đến triều chính, hơn nữa còn tuyên truyền khắp nơi rằng nếu lão ta thuận lợi sẽ “phi thăng thành tiên”
Văn võ bá quan đã sớm tê liệt, âm thầm oán thán vài câu cũng thôi, nếu không thì còn có thể làm gì khác?
May mắn thay, Cửu Thiên Tuế vẫn tiếp tục thay mặt xử lý đại cục triều chính theo lệ cũ nên cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
…
“Ít nhất là trên mặt nổi không có chuyện gì lớn.” Mưu sĩ bên cạnh Tần vương là Hồng tiên sinh nói.
Lúc này Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp đã mặc một thân giáp trụ sáng loáng, bên hông đeo cung tên, sắc mặt âm trầm nhìn đám người tâm phúc của mình đang ngồi trong mật thất.
“Thương Kiều yêu nhân kia nắm giữ triều chính, hiện giờ lại đột nhiên giam lỏng phụ hoàng, không cho phụ hoàng ăn uống, chỉ cho nước và đan dược, rõ ràng là có ý đồ khác!”
Một mưu sĩ khác nói: “Bên cạnh Bệ hạ hiện giờ vẫn còn cấm vệ bảo vệ, thêm nữa Bệ hạ quanh năm tu tiên cũng là chuyện thường, trong thời gian ngắn hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sắc mặt phức tạp ẩn chứa tức giận: “Nhưng, Thương Kiều đột nhiên hành động, đã phá vỡ kế hoạch của chúng ta, ép bản vương phải đưa ra lựa chọn có nên cứu hay không!”
Nếu hắn ta không cứu, phụ hoàng có thể không chống đỡ nổi cho đến khi hắn ta mang đại quân từ biên cương trở về.
Nhưng nếu hắn ta cứu, nhất định phải động đến thế lực mà hắn ta cài cắm trong cấm quân và người của hắn ta trong quân doanh kinh thành, sẽ khiến cho mưu đồ của hắn ta bại lộ trước mắt phụ hoàng!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất