Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược vừa bắt mạch cho nàng ta, vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Cửa sổ bị đóng kín mít, trong phòng tràn ngập mùi thuốc khó chịu.
Nàng nhíu mày: “Mở cửa sổ ra!”
“Nhưng mà, lỡ như ôn khí bay vào…” Một vị Miêu y không nhịn được lên tiếng phản đối.
Minh Lan Nhược không khách khí quay sang Mục Khải Thổ ty: “Ta đồng ý chữa trị cho Đóa Ninh với điều kiện, mọi việc phải theo cách của ta. Nếu ngài không đồng ý, ta chỉ có thể bó tay.”
Ngột ngạt thế này chẳng khác nào cố tình dụ muỗi, hay là sợ Đóa Ninh còn chưa đủ khó thở, muốn nàng ta ngạt thở nhanh hơn sao.
Mục Khải Thổ ty nghe vậy, chỉ đành lập tức phân phó vị Miêu y kia: “Mở cửa sổ!”
Minh Lan Nhược vừa bảo Cảnh Minh giúp đỡ lật người Đóa Ninh, vừa kiểm tra cơ thể nàng ta: “Ta đã nói rồi, bệnh dịch sốt rét lây lan qua muỗi, không phải thứ tà khí gì cả!”
“Những nơi ẩm thấp, nhiều tà khí dễ sinh sôi muỗi mòng, cho nên những người từng đến đó bị muỗi đốt mới mắc bệnh!”
Quả nhiên, nàng phát hiện trên lưng và eo Đóa Ninh có đến bảy, tám vết muỗi đốt.
Nàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là không nghe lời, các ngươi cho nàng ta uống canh kim kê nạp nhưng không hiệu quả sao?”
Vị Miêu y kia nhịn khí, nhỏ giọng đáp: “Vâng, Thánh nữ Đóa Ninh không phải lần đầu tiên phát bệnh.”
“Lần trước là mười ngày trước, nàng ấy uống kim kê nạp rất nhanh đã khỏi. Lần này không biết sao lại nhiễm bệnh… kim kê nạp cũng vô dụng.”
Ông ta dừng một chút: “Hơn nữa không chỉ Thánh nữ Đóa Ninh, những người nhiễm bệnh khác nếu đã từng mắc sốt rét, lần thứ hai, thứ ba uống thuốc, hiệu quả hình như đều không bằng trước.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì các ngươi lạm dụng thuốc một cách vô tội vạ, khiến cho ôn dịch sốt rét dần dần thích ứng với loại thuốc này!”
Đường lão ở kinh thành khi nghiên cứu về bệnh sốt rét đã từng nhắc nhở nàng, loại thuốc này một khi bị lạm dụng, hiệu quả sử dụng lặp đi lặp lại sẽ giảm sút.
Nàng dùng thuốc rất cẩn thận.
Khi nhìn thấy Đóa Ninh vì muốn trở thành Cổ Miêu Thánh nữ, tranh giành công lao mà tùy tiện lạm dụng thuốc, nàng đã biết…
Tình trạng thuốc kim kê nạp kém hiệu quả mà Đường lão nói rất có thể sẽ xuất hiện!
Minh Lan Nhược vừa cho Đóa Ninh uống một viên thuốc, vừa bảo người ta ghi lại phương thuốc nàng dặn dò.
“Ngươi thật sự không dùng kim kê nạp?” Mục Khải nhìn phương thuốc, có chút sững sờ.
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “kim kê nạp đã không có tác dụng với nàng ta, còn dùng để làm gì!”
kim kê nạp đã bắt đầu xuất hiện tình trạng mất hiệu quả, thời tiết dần nóng lên, muỗi mòng hoành hành, bệnh sốt rét chắc chắn sẽ quay trở lại.
May mắn thay, lúc trước đã cho người thu mua số lượng lớn cây Thanh hao, Ngải cứu ở Trung Nguyên, lại cùng Đường lão phối chế phương thuốc dự phòng!
“… “ Mục Khải bị nàng phản bác cũng không biết nói gì, chỉ đành phân phó người đi sắc thuốc, bốc thuốc.
Ngày thứ ba, Đóa Ninh tuy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cơn sốt cao đã lui, cũng không còn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn nữa.
Vị Miêu y quan nói bệnh tình của nàng ta đang chuyển biến tốt.
Mục Khải Thổ ty và Thổ ty phu nhân đều không khỏi kích động, nữ nhi duy nhất của bọn họ đã giữ được mạng!
Thổ ty phu nhân không nhịn được rơi lệ: “Thật tốt quá, quả nhiên vị Thánh nữ Lan Nhược kia là có bản lĩnh thật, Đóa Ninh đúng là… Haiz!”
Lúc trước nghe lời Lan Nhược mặc thêm áo, đâu có phải chịu khổ sở thế này!
Nữ nhi nhà mình, luận về bản lĩnh, khí độ, đâu có thể so sánh với đối phương?
Hơn nữa vị Thánh nữ kia còn có Thánh vật như Thần Chu vương bên cạnh.
Mục Khải nghe phu nhân gọi Minh Lan Nhược là “Thánh nữ”, sắc mặt phức tạp lại có chút khó xử: “Lời này đợi Đóa Ninh tỉnh lại, tự mình nói với nó đi, bây giờ ta cũng không biết phải an ủi nó thế nào!”
Thổ ty phu nhân trừng mắt liếc ông ta một cái: “Đóa Ninh chính là bị ông chiều hư rồi, được rồi, ta bảo người đi báo tin cho Thánh nữ Lan Nhược, nói cho nàng ấy biết Đóa Ninh đã hạ sốt!”
Lần này mạng sống của nữ nhi được bảo toàn, bà càng thêm tin phục Minh Lan Nhược!
“Nữ nhân kia lại đi đâu rồi? Không phải bảo nàng ta ở trong phủ, chăm sóc cho Đóa Ninh sao?” Mục Khải Thổ ty có chút không vui.
Ông ta đã mạo hiểm chọc giận nữ nhi, đồng ý thừa nhận nàng ta là Thánh nữ, vậy mà nàng ta lại không chuyên tâm chăm sóc nữ nhi của ông ta!
Thổ ty phu nhân lạnh lùng nói: “Thánh nữ Lan Nhược đã nói, Đóa Ninh không còn nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa nàng ấy là Thánh nữ, chính là Thánh nữ của tất cả mọi người!”
Bà cũng thương nữ nhi, nhưng người ta cũng có con cái, cũng cần vị Thánh nữ y thuật cao minh kia.
Mục Khải bất đắc dĩ: “Được rồi, đều nghe phu nhân.”

“Thánh nữ Lan Nhược, trời nóng, nghỉ ngơi một chút đi!”
“Thánh nữ, đây là hồng đường băng phấn a mẫu ta làm, người thử xem, giải nhiệt lắm!”
“Còn có nếp than của ta! Sáng nay mới làm xong!”
Minh Lan Nhược mệt mỏi trở về thành.
Nàng vừa vào thành đã thấy rất nhiều bá tính Bạch Thủy thành tự phát bưng bê đồ ăn thức uống, thậm chí còn dựng một cái lều mát cho nàng.
“Cảm ơn bà con, ta buổi chiều còn phải đi thăm bệnh nhân ở vùng lân cận, vừa mới dùng cơm trưa xong.”
Nàng mỉm cười nhận lấy bát băng phấn, xoa đầu một đứa trẻ Miêu Cương.
Kể từ khi Đóa Ninh nhiễm bệnh, hôn mê bất tỉnh, toàn bộ Bạch Thủy thành và các thôn trang lân cận đều do nàng phụ trách phái người chữa trị.
“Thánh nữ Lan Nhược, người phải chú ý thân thể, đừng giống như Đóa Ninh sinh bệnh đấy!” nữ nhân bế đứa bé lo lắng dặn dò.
Những người khác nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy, Thánh nữ, người chính là hy vọng duy nhất để chúng ta chữa trị bệnh dịch!”
Người dân Bạch Thủy thành phát hiện Thánh nữ của bọn họ tự thân còn lo chưa xong, ngược lại vị Thánh nữ Lan Nhược đến từ nơi khác mới có thể chữa khỏi bệnh cho bọn họ.
Minh Lan Nhược mới là Chân Thánh nữ do đại thần Xi Vưu phái đến, lời đồn này cùng với những phương thuốc, biện pháp diệt muỗi tỉ mỉ của nàng đã lan truyền khắp Tây Nam tam tỉnh.
So với Thánh nữ Đóa Ninh cao cao tại thượng, nàng bình dị gần gũi, khiến người ta tâm phục khẩu phục.
“Mọi người yên tâm, ta sẽ chú ý thân thể, mọi người nhớ phải mắc màn, đốt thuốc đuổi muỗi, hạn chế đến những nơi nhiều muỗi!”
Minh Lan Nhược lại dặn dò mọi người.
Sở Nguyên Bạch mỉm cười nhìn Minh Lan Nhược, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
A tỷ, nếu là Tần Nam Vương phi, nhất định là một vị Vương phi tốt.
Lúc này, một Cổ vệ vội vã chạy tới, ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó.
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch nghiêm lại, lập tức bảo người gọi Minh Lan Nhược đến một nơi vắng vẻ.
“Sao vậy? Tiểu Bạch.” Minh Lan Nhược đưa cho hắn một bát băng phấn.
Nhưng sắc mặt Sở Nguyên Bạch không được tốt: “Giao giới giữa Thành Sơn và Thục địa xảy ra bạo loạn lớn, người Miêu và người Hán đánh nhau.”
“Nghe nói là có người Miêu truyền bệnh dịch vào Thục địa, chết rất nhiều người, ta phải dẫn người đến đó xem sao!”
Minh Lan Nhược nghe vậy, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn nói: “Đệ đi đi, nhất định phải cẩn thận, đừng trúng bẫy của người khác.”
Chuyện này có chút kỳ quái.
Sở Nguyên Bạch híp mắt: “Ta cũng cảm thấy vậy, A tỷ cũng phải cẩn thận, nếu đây là kế điệu hổ ly sơn, ta sợ sẽ có người ra tay với tỷ.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đệ đừng lo lắng, ta tự biết chừng mực, đệ mau lên đường đi.”
Sở Nguyên Bạch nhìn Minh Lan Nhược, đột nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của nàng, muốn ôm nàng: “A tỷ, bảo trọng… Á!”
Hắn còn chưa ôm được Minh Lan Nhược, đã bị người ta đụng phải, hắt nước lên người.
Sở Nguyên Bạch suýt nữa thì ngã sấp mặt, hắn nhảy dựng lên, nhìn bộ dạng ướt sũng của mình, tức giận mắng người kia: “Ngươi không có mắt à!”
“Thực… Thực xin lỗi.”
Người thanh niên kia vừa ngẩng đầu lên, để lộ ra dung mạo khiến Minh Lan Nhược sững sờ.
Hắn ta mặc một bộ trường bào màu xám của người Hán, nhìn qua không quá hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, mày thanh mục tú, dáng vẻ điển hình của một thư sinh yếu đuối Giang Nam.

Ads
';
Advertisement