Minh Lan Nhược - FULL

“Pa!” Hắn nheo mắt, kéo vai Minh Lan Nhược, cúi xuống nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Rốt cuộc thì nàng đang làm gì? Nàng đang khiêu khích bổn tọa sao, hay là…”
“Ta muốn thương lượng chút lợi ích từ hắn ta thôi.” Nàng nâng cằm lên, nhìn Cửu Thiên Tuế bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề lảng tránh.
“Còn về việc khiêu khích ngài thì ta không nhàm chán đến mức phải làm vậy.” Minh Lan Nhược bất ngờ bám vào thành bồn tắm đứng dậy, thân trên đầy đặn của nàng gần như đang ở trước mặt hắn.
Thương Kiều chỉ cảm nhận được mùi thuốc ẩm ướt trước mặt và hơi ấm của làn da trắng như tuyết của nữ nhân đang chạm vào đầu mũi hắn.
Dù đã nhìn thấy hết rồi nhưng hắn vẫn không kiềm lại được mà lúng túng quay mặt đi: “Nàng…”
Vẻ hoảng loạn hiếm thấy của Thương Kiều lọt vào mắt Minh Lan Nhược.
Nàng khinh miệt cong môi, hóa ra chỉ cần da mặt đủ dày thì đến cả Cửu Thiên Tuế cũng không thể chống đỡ nổi.
Minh Lan Nhược chậm rãi nói: “Sách Chiến Quốc từng ghi: Muốn lấy của người, trước tiên phải cho người. Ta cho Thượng Quan Hoành Nghiệp thứ mà hắn ta muốn, là để lấy thứ mà ta muốn từ hắn.”
Thương Kiều chỉ cảm thấy những ngọn núi tuyết trắng và hoa mai đỏ rực gần như đè lên chóp mũi mình, máu dồn lên não, hắn có chút choáng váng. Có thứ gì đó đang mất kiểm soát, nhưng đan điền của hắn lại vô cùng trống rỗng.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải vội vàng quay người, xoa xoa thái dương: “Cùng hổ bàn chuyện lột da, bị hổ ăn đến xương cũng chẳng còn.”
Minh Lan Nhược đột nhiên lấy một lọ sứ nhỏ ở bên cạnh ném cho hắn: “Muốn đánh hổ thì phải mạo hiểm, chưa chắc người chết không toàn thây đã là ta, biết đâu lại là con hổ của Tần Vương.”
Thương Kiều thở chậm lại, nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay, cau mày: “Đây là cái gì vậy?”
“Thuốc giải, ta đã nói nước này có độc, trong người ta có Trùng Vương nên thuốc độc đối với ta là thứ bổ khí dưỡng huyết, nhưng đối với các ngươi thì nó là chất độc.” Minh Lan Nhược cười nói.
Thương Kiều giật giật đôi lông mày, hai tay lập tức bắt ấn liên hoa quyết, một lúc sau quay sang nhìn nàng: “Ta không thấy mình bị trúng độc.”
Đan điền khí hải và kinh mạch đều thông suốt, chỉ là… chóp mũi nóng bừng.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Cơ thể ngươi có trùng giải độc mà A Cổ ma ma nuôi, loại trùng đó có thể giúp ngươi bách độc bất xâm, nhưng những loại thảo dược này vẫn mạnh hơn loại trùng trong cơ thể ngươi rất nhiều, ngươi vẫn nên ra ngoài đi.”
Những loại thuốc này kết hợp với Trùng Vương trong cơ thể nàng sẽ kích thích trùng trong cơ thể hắn, khiến cơ thể hắn sinh ra xung đột.
Thương Kiều bỗng hiểu lí do vì sao hắn lại bị khí huyết hư, cơ thể nóng bừng.
Hắn không nhịn nổi cười khẽ, đột nhiên dùng đầu ngón tay chấm một giọt nước trong suốt, gương mặt khó đoán, chậm rãi… vuốt ve làn da trắng nõn trên đôi vai mảnh khảnh của nàng…
Thì ra là vậy, ta rất mong chờ ngày ngươi chữa khỏi ‘bệnh’ cho ta.
Minh Lan Nhược lại lạnh lùng lùi về phía bên kia thùng gỗ: “Ngươi cần phải đi rồi, sau này đừng làm như vậy nữa, ta không thích, chuyện này có thể làm Vân Nghê Vệ Trưởng hiểu lầm, không tốt chút nào.”
Thương Kiều nhìn vẻ mặt thờ ơ mệt mỏi của nàng, ánh mắt tối sầm: “Minh Lan Nhược, ngươi nhất định phải nói chuyện như vậy sao?”
Ngươi muốn ta tiễn hay không tiễn đều được. Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói.
Thương Kiều lộ ra sắc mặt khó đoán, giờ hắn chỉ cảm thấy ngột ngạt trong lòng, hắn quay người bỏ đi.
Áo choàng nhẹ nhàng phất qua, bóng dáng lạnh lùng thẳng tắp biến mất khỏi phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Minh Lan Nhược nhắm mắt, dựa vào thành bồn tắm, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng phải liều mạng mới có thể ép người kia phải đi.
Nàng giơ tay ấn vào ngực trái của mình, đừng vì người không thuộc về mình mà thương nhớ nữa, trái tim này đã tích tụ đủ sự thất vọng thì người sẽ tự buông bỏ.
Nàng đã sống hai kiếp, hiểu việc yêu một người thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng nàng sẽ… quên đi tình cảm không nên có với hắn.
Thời gian dài như vậy, có lẽ đủ để nàng quên.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn làn khói bay nghi ngút, nàng nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Trên hành lang dài hiu quạnh đổ nát ngoài cửa, Thương Kiều xách đèn đi bộ một mình trong màn đêm, ánh đèn kéo dài bóng hắn xuống mặt thềm để lộ ra dáng cô đơn, lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ, con gái tỷ đã lớn rồi, những gì con bé biết làm khiến người khác phải kinh ngạc.” Hắn cười nhẹ.
Nhưng cảm giác đó không hề dễ chịu, như thể một ngày nào đó, con bé sẽ lớn lên và không còn cần hắn nữa.
“Nhưng dù ta không thể có được nàng… thì nàng cũng không thể là của người khác, không thể nào.” Thương Kiều thì thầm, vẻ mặt như đó là chuyện hiển nhiên, gương mặt hờ hững nhưng ẩn chứa sự cuồng vọng bệnh hoạn.
Bóng dáng lạnh lùng của hắn dần biến mất trong màn đêm, như một hồn ma.
Một khắc sau, trong phòng chỉ còn thoang thoảng mùi hương của thảo dược.
Minh Lan Nhược ngồi trước bàn trang điểm, Đình Đình vừa cẩn thận lau tóc cho nàng vừa nhỏ giọng nói: “Vương phi, vừa nãy Đình Đình ngủ quên ở ngoài cửa, xin vương phi phạt nô tì.”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Trong vương phủ không có nhiều người hầu, chỉ nhờ vào ngươi và Vương ma ma mới duy trì được, ngày mai ta sẽ đưa hai tỷ tỷ về để họ giúp đỡ các ngươi, như vậy sẽ đỡ hơn.”
Có lẽ trên đời này không có nơi nào mà Cửu Thiên Tuế không thể đến, ai có thể ngăn cản được một người có tu vi đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong này.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Minh Lan Nhược: “Vào đi.”
Vương ma ma bưng một đĩa lê vàng ươm bước vào: “Vương phi, có người gửi tặng một đĩa lê.”
Minh Lan Nhược nheo mắt đẹp, quan sát kỹ những quả lê này, đột nhiên nàng giơ tay lấy một quả.
Trên quả lê có những dòng chữ màu nâu xám mà nếu không chú ý sẽ nghĩ đó là vân lê – “Ngày mai, Đông Bắc.”

Ads
';
Advertisement