Lúc bấy giờ, Minh Lan Nhược quay lưng về phía đối phương, kẻ địch lại ở rất gần.
“Tỷ tỷ!” Sở Nguyên Bạch biến sắc, định xông tới!
“Đại tiểu thư!!” Cảnh Minh, Trần Ninh và đám người khác thấy vậy đều đứng bật dậy.
Bản thân Minh Lan Nhược phản ứng cũng không chậm, nàng khẽ cau mày, nghiêng cơ thể sang một bên để tránh bị đánh trúng vào điểm yếu, định dùng vai đỡ đòn này!
Đột nhiên… Một tiếng “vút!” vang lên.
Không biết một mũi tên nhọn từ đâu xé gió bay đến, tạo ra một tiếng “keng” đánh rơi thanh kiếm trong tay nữ thích khách!
Lại thêm một mũi tên xuyên thẳng qua vai nàng ta, ghim chặt nữ thích khách vào vách tường.
“A!!” Nữ thích khách hét lên thảm thiết, cả người như thịt heo bị đóng đinh trên tường.
Mọi người đều trợn tròn mắt, không thể tin được cảnh này.
Ban đầu họ khiếp sợ vì sự xuất hiện của thích khách, sau lại khiếp sợ vì uy lực và mức độ tàn bạo của hai mũi tên đột nhiên xuất hiện trong đám người.
Minh Lan Nhược không vội xem xét thích khách, mà lập tức quay đầu nhìn về phía đám đông, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng mũi tên bay tới.
Thế nhưng, ngoại trừ đám đông ồn ào náo nhiệt và vẻ mặt khiếp sợ của các vị Cổ sư, nàng không nhìn thấy bất kỳ điều gì bất thường.
Nàng nheo đôi mắt trong veo lại, sau đó đi tới trước mặt thích khách, vươn tay vén khăn che mặt của nàng ta xuống.
Nữ thích khách kia lộ ra một khuôn mặt giống hệt như nàng.
Toàn bộ đám Cổ sư và Đại vu sư đều ngây người: “Chuyện này…”
Sao lại có người giống hệt dung mạo như Thánh nữ được?!
Minh Lan Nhược nhìn nữ thích khách khẽ cười lạnh: “Quả nhiên là ngươi, Vân Nghê, ngươi thật sự chưa từ bỏ ý định.”
Vân Nghê bị mũi tên xuyên qua phổi, nên việc hô hấp cũng rất đau đớn, nàng ta đổ đầy mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Hắn ở đây có phải không? Hắn… Hắn còn sống có phải không…”
Chưa dứt lời, một chiếc dao găm sắc bén đột nhiên đâm xuyên qua ngực phải của nàng ta.
Vân Nghê hãi hùng không thể tin được, mở to mắt nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Ngươi… Ngươi dựa vào đâu mà dám giết ta…”
Rõ ràng kiếp trước tất cả là lỗi của nữ nhân này, bị chính mình ám sát chẳng phải là lẽ thường tình sao? Hơn nữa trước đó Minh Lan Nhược cũng chưa từng giết nàng ta…
Minh Lan Nhược lại đâm dao găm trong tay vào sâu trong lồng ngực nàng ta thêm một chút: “Ta đã nói rồi, nếu ngươi không chịu buông bỏ mà nhất định phải giết ta, vậy chúng ta hãy đối đầu dựa vào bản lĩnh của bản thân.”
Nhưng nữ nhân này thật sự giống như con gián, bám chặt lấy chuyện kiếp trước không buông!
Sống ở kiếp trước, ba phen mấy bận muốn giết mình, vậy nàng phải giúp cho nàng ta mới được!
“Minh Lan Nhược, hắn còn sống…” Vân Nghê còn muốn nói gì đó.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lạnh lẽo, rồi đưa tay bịt miệng nàng ta lại, thuận thế rút dao găm trong tay ra.
Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt trắng nõn của Minh Lan Nhược.
Nàng không thể để Vân Nghê nói ra điều gì không nên nói.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Lần trước Tần Ngọc Trầm vì cứu ngươi nên đã đâm thủng ngực trái của ngươi, nhưng ngươi lại không chết, ta đoán có lẽ tim của ngươi ở bên ngực phải?”
Vân Nghê nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, ánh mắt dần dần mờ đi, nàng ta không cam lòng quay đầu, nhìn về phía đám người.
Tại sao…
Tại sao người kia mãi mãi cũng không biết nàng ta làm vậy đều là vì hắn, nàng ta mới là người thật lòng yêu hắn.
Nhưng mà, dù có không cam lòng đi nữa thì vào lúc này cũng đều không còn quan trọng.
Bởi vì ngoài việc hô hấp khó khăn, mỗi lần trái tim nàng ta bị đâm thủng đều có vô số máu tươi từ trong cơ thể phun ra.
Nàng ta không cam lòng lại đau khổ tột cùng.
Nàng ta chỉ muốn yêu một người, rốt cuộc nàng ta đã làm sai điều gì…
Tại sao, đều là người, đều được sống lại thêm một kiếp, hắn có thể có được người mình yêu, còn nàng ta lại không có được hắn!!
Tại sao?!
Vân Nghê gần như vô lực dựa vào người Minh Lan Nhược, nắm chặt lấy y phục của nàng.
“Bởi vì… Nhìn hắn có vẻ lòng dạ hiểm độc, nhưng lại là người nặng tình nghĩa nhất.”
Minh Lan Nhược thầm nói vào tai Vân Nghê đang yếu ớt.
“Hắn sợ người mình yêu thương đau lòng, kiếp trước chưa từng động tới tình địch, còn ngươi lại chưa từng để ý tới tâm tình của hắn, ngươi chỉ muốn giết người hắn yêu, cho rằng như vậy là ngươi có thể thay thế.”
Dù Thương Kiều ở kiếp trước hay Thượng Quan Diễm Kiều ở kiếp này, hắn và Vân Nghê chưa bao giờ giống nhau.
Vân Nghê mở to mắt, đồng tử dẫn dãn ra.
Không giống nhau sao…
Chẳng lẽ kiên trì theo đuổi tình yêu là sai sao…
Hay là, nàng ta thật sự sai rồi?
Không nên lãng phí kiếp này như vậy…
Minh Lan Nhược yên lặng đứng đó, cảm nhận được thân thể Vân Nghê ngày càng nặng nề, nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Tâm tình có chút phức tạp.
Xét trên phương diện nào đó, trên thế giới này, người có thể thật sự biết được nhân quả oan nghiệt của kiếp trước kiếp này, để có thể cùng chia sẻ bí mật này thì chỉ có một mình Vân Nghê.
Bí mật này sẽ chôn cùng Vân Nghê xuống lòng đất.
Nàng thản nhiên nhắm mắt lại, xoay người, đưa tay lau đi máu tươi bắn lên mặt và người mình.
“Mang thi thể đi, chọn một nơi sạch sẽ để chôn cất đi.”
Tất cả những điều này trông thì như đã trôi qua rất lâu, nhưng thật ra từ lúc Vân Nghê ra tay cho đến khi nàng ta chết cũng chưa tới một khắc.
Các vị Đại vu sư và Cổ sư phía dưới đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nét mặt Sở Nguyên Bạch đầy phức tạp, hắn ta đứng bên cạnh nhìn Minh Lan Nhược sau khi giết người dứt khoát và lưu loát, lại cực kỳ bình tĩnh ung dung.
Hắn ta bỗng chốc không phân biệt được rõ người trước mắt là tỷ tỷ của hắn ta, hay là Thánh nữ lạnh lùng vô tình.
Hơn nữa những lời nàng và thích khách nói vừa rồi, giống như đánh đố người khác, khiến người ta nghe không hiểu.
“Tỷ tỷ… Tỷ không sao chứ?” Hắn ta khẽ mấp máy môi.
Minh Lan Nhược lại vỗ nhẹ lên vai hắn ta: “Thu dọn hậu sự cho tốt, ngươi vẫn là Đại vu sư, Long Đề không còn, ngươi còn rất nhiều việc phải làm.”
Sở Nguyên Bạch thấy vậy, chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
Minh Lan Nhược mặc y phục dính máu, bước xuống tế đàn.
Trần Ninh, Xuân Hòa, cùng mấy người tiến lên cung kính chắp tay: “Đại tiểu thư.”
Xuân Hòa lấy áo choàng khoác lên người Minh Lan Nhược, che đi y phục dính máu của nàng.
Các vị Cổ sư cũng cung kính cúi người: “Thánh nữ.”
Nữ tử nhuốm máu nhưng dung mạo thanh khiết lạnh lùng vô cùng, trên người toát ra khí chất tàn nhẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Minh Lan Nhược khẽ gật đầu, nàng liếc nhìn một pho tượng đá ở đằng xa, xoay người rời đi.
Đám người Trần Ninh, Xuân Hòa vội vàng đi theo.
Sau pho tượng đá.
Một bóng người cao gầy, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía chân trời xa xa.
“Chủ tử?” Tiểu Tề Tử thấp giọng hỏi.
Hắn mới khẽ cười: “Đi thôi.”
…
Minh Lan Nhược vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn theo đám người Lăng Ba đứng ở một bên.
Lăng Ba tiến lên ngăn nàng lại: “Minh phi nương nương.”
Nhưng động tác của Sở Nguyên Bạch còn nhanh hơn, chắn trước mặt Lăng Ba rồi khẽ cười nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Thượng Quan đại nhân nhận lầm người rồi, đây là tỷ tỷ của ta, Thánh nữ chí cao vô thượng của Miêu Cương, không phải Minh phi nương nương gì đó.”
Ánh mắt Lăng Ba lạnh lẽo, rút đao trong tay ra: “Ngươi…”
“Tiểu Kinh Nam Vương, làm người phải thức thời, lúc trước lão Kinh Nam Vương của Kinh Nam Vương phủ có thể là một người thông minh.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đè tay Lăng Ba lại, bước ra ngoài, ánh mắt sâu xa nhìn hắn ta và Minh Lan Nhược.
Sở Nguyên Bạch cười cười: “Thượng Quan đại nhân nói phải, ta cũng chỉ là hy vọng ngài có thể nhận thức rõ ràng, tỷ tỷ của ta chính là tỷ tỷ của ta, tỷ…”
Hắn ta dừng một chút: “Ta còn phải lo liệu tang sự, không tiễn Thượng Quan đại nhân nữa.”
Thật ra hắn ta muốn nhân cơ hội này giúp tỷ tỷ trừ khử Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nhưng hắn ta đã dám đến chỗ này cũng không thèm rời đi, chứng tỏ nhất định có chuẩn bị.
Quả nhiên, Minh Lan Nhược đột nhiên bình thản nói: “Thượng Quan đại nhân, ngài nên trở về rồi, mấy chục vạn đại quân của ngài ở biên giới ba tỉnh còn đang chờ ngài đấy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất