Minh Lan Nhược - FULL

Sở Nguyên Bạch sững người, lắp bắp nói: “Tỷ tỷ… mắt của tỷ…”
Minh Lan Nhược đứng dậy, cúi đầu sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó mỉm cười nhìn hắn ta: “Mắt ta làm sao vậy?”
Sở Nguyên Bạch cảm thấy nàng rõ ràng không ổn, nụ cười trên mặt lạnh lẽo như băng sương.
Đôi mắt đen kịt không tròng trắng khiến người ta sởn gai ốc đang nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Hắn ta muốn rụt tay về, nhưng lại không thể động đậy.
Sức lực của Minh Lan Nhược đột nhiên trở nên mạnh mẽ khác thường, nàng nắm chặt cổ tay hắn ta kéo mạnh.
Một tiếng “rầm!”, nàng dùng một tay kéo cổ tay, một tay ấn vai hắn ta xuống, ghì chặt lên trên trên bàn.
Lưng Sở Nguyên Bạch bị đập vào bàn đau điếng, hắn ra khẽ rên lên: “Ưm…”
Minh Lan Nhược kéo cổ tay hắn ta, nhìn vết thương đã đóng vảy trên đó, nhẹ nhàng ghé sát mũi ngửi: “Ngươi chạy cái gì, ta đáng sợ lắm sao?”
Vừa nói, móng tay sắc nhọn như vỏ sò của nàng gần như bấm vào vết thương cũ trên cổ tay hắn ta khiến máu tươi rỉ ra.
Khuôn mặt Sở Nguyên Bạch lộ ra vẻ đau đớn, cố gắng đưa tay đẩy nàng ra: “Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy!”
Minh Lan Nhược đột nhiên giơ tay lên, gần như hung bạo túm lấy cổ áo hắn ta, cúi đầu xuống, đôi đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Huyết cổ, đừng quên bổn phận của ngươi!”
Sở Nguyên Bạch chỉ cảm thấy kinh hãi, nữ tử mảnh mai trước mặt như biến thành một người khác.
Sức lực của nàng hoàn toàn không phải là thứ mà hắn ta có thể chống đỡ, cho dù hắn ta biết võ công, có nội lực.
Tỷ tỷ, như vậy không được!
Hắn ta cố gắng nắm lấy cổ tay nàng, nghiến răng nói: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?!”
Rốt cuộc tỷ tỷ bị làm sao?
Nàng có Cổ Thần trong người, không thể nào trúng độc được!
Hơn nữa, bộ dạng của nàng chứng tỏ rõ ràng Cổ Thần đã bị triệu hồi, nàng bị Cổ Thần khống chế thần trí.
Trong lúc giằng co, ấm trà sứ trắng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cảnh Minh đứng ngoài cửa theo bản năng lên tiếng hỏi: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Canh giữ ở cửa, đừng vào.” Giọng nói lạnh lùng của Minh Lan Nhược vang lên.
Cảnh Minh sững người, nghe thấy âm thanh bên trong có chút kỳ lạ, giống như nàng ấy và Trần Ninh lúc trước…
Nhưng bàn tay nàng ấy do dự một chút, rồi lại thôi.
Dù sao, đây là mệnh lệnh của đại tiểu thư.
Nàng ấy im lặng, xoay người, quay lưng về phía cửa, canh giữ ở cửa.
Sở Nguyên Bạch thấy tình hình không ổn, dùng hết sức lực khống chế bàn tay mảnh mai của Minh Lan Nhược: “Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy!”
“Sao, ngươi không thích ta sao?” Minh Lan Nhược nhìn hắn ta từ trên xuống, dường như không để ý đến sự phản kháng của hắn ta.
Sở Nguyên Bạch sững sờ, khuôn mặt tuấn tú còn mang theo chút non nớt bỗng chốc đỏ bừng.
Hắn ta…
Hắn ta không biết tâm tư của mình với nàng rốt cuộc là gì, nguyên nhân căn bản khiến ta lựa chọn đứng về phía Minh Lan Nhược, trở thành kẻ thù của tân đế là…
Vì đó là quyết định tốt nhất cho Kinh Nam Vương phủ.
Hơn nữa… hắn ta cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh nàng.
Nhưng đến bây giờ, hắn ta vẫn chưa phân biệt rõ ràng rốt cuộc mình có tình cảm gì với nàng.
Nhưng lại không kiềm chế được ham muốn được đến gần bên nàng, rồi thỉnh thoảng lại tự nghi ngờ và chán ghét bản thân, cảm thấy mình bị ảnh hưởng bởi huyết khế với Cổ Thần.
Sở Nguyên Bạch chưa từng thân mật với nữ tử nào như vậy, nàng ngồi trên người hắn ta càng khiến hắn ta nhớ đến ngày hôm đó kết huyết khế với nàng.
Cảm giác cực kỳ khó chịu và kỳ quái.
Hắn ta lập tức đỏ mặt: “Nam nữ thụ thụ bất thân… ta… tỷ tỷ, tỷ mau đứng dậy khỏi người ta… ưm”
Minh Lan Nhược mất kiên nhẫn hất tay hắn ta ra, bóp lấy môi hắn ta, đầu ngón tay khẽ động, một giọt máu bắn vào miệng hắn ta.
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch trắng bệch trong nháy mắt, hắn ta phát hiện ra mình vậy mà không thể động đậy được nữa.
Bản mệnh cổ trùng trong cơ thể rõ ràng đang hưởng ứng lời kêu gọi của Cổ Thần, khống chế hành động của hắn ta!
Minh Lan Nhược buông hắn ta ra, lạnh lùng nói: “Ngươi triệu hồi Cổ Thần, chẳng phải là muốn hầu hạ Thánh Nữ sao?”
Vừa nói, nàng bắt đầu cởi thắt lưng của hắn ta ra.
Sở Nguyên Bạch thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể mình lúc lạnh lúc nóng, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện biến đổi.
Hắn ta đỏ mặt: “Tỷ tỷ… không phải, ta không có triệu hồi Cổ Thần!”
Làm sao hắn ta có bản lĩnh triệu hồi Cổ Thần mà không cần dùng đến Cổ Thần đỉnh chứ!
Nhưng đôi đồng tử đen kịt như vực sâu của Minh Lan Nhược không hề gợn sóng, lạnh lùng ngửi ngửi máu tươi dính trên đầu ngón tay.
“Đúng thật là thơm, ngươi không ngửi thấy sao?”
Nàng đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, xinh đẹp nhưng tàn nhẫn, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngửi nơi mạch máu đang đập trên cổ hắn ta: “Không sao, ta có thể ngửi thấy.”
Đầu ngón tay nàng xé toạc cổ áo hắn ta, luồn vào trong.
Thơm quá, thơm đến mức khiến người ta muốn ăn tươi nuốt sống…
Sở Nguyên Bạch đỏ mặt, tim đập như trống dồn: “Tỷ tỷ… tỷ tỉnh táo lại!!”
Hắn ta đột nhiên liếc thấy vết thương bị xé rách trên cổ tay mình, trong đầu lóe lên một ý nghĩ – Ngoại công!
Chẳng lẽ ngoại công đã hạ độc gì đó vào vết thương của hắn ta, để có thể dụ dỗ Cổ Thần mất khống chế, từ đó ảnh hưởng đến tỷ tỷ!
“Ta thất bại rồi… Ngươi… nhất định ngươi có thể, phải giữ lại Cổ Thần!”
Sở Nguyên Bạch đột nhiên nhớ tới lời nói của Long Đề trước khi chết, trong đầu như được khai sáng –
Ngoại công không kết huyết khế với A Cổ ma ma, cho nên không có cơ hội để A Cổ ma ma mang thai Thánh Nữ đời tiếp theo.
Nhưng hắn ta và tỷ tỷ đã kết huyết khế, Huyết Cổ trong cơ thể hắn ta là tử cổ do Cổ Thần thôi hóa, như vậy là tạo cơ hội để tỷ tỷ mang thai!
Chẳng lẽ, ý của ngoại công lúc hấp hối nói ra là có ý này sao?!
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch trong nháy mắt thay đổi liên tục vì xấu hổ!
Ngoại công không có cách nào trực tiếp hạ dược tỷ tỷ nên mới mượn thân thể hắn ta để gieo thuốc dẫn!
Đến thời cơ thích hợp, loại thuốc dẫn này sẽ phát tác, dụ dỗ Cổ Thần động tình mất khống chế!
Để tỷ tỷ mang thai sao…?! Để nàng làm Kinh Nam Vương phi?
Sở Nguyên Bạch cắn môi, tim đập như trống, nhưng mà…
Nếu tỷ tỷ tỉnh táo lại, nhất định sẽ hối hận, lúc đó phải làm sao?!
Sở Nguyên Bạch cắn răng, giơ tay điểm vào huyệt đạo trên người Minh Lan Nhược!
Nhưng Minh Lan Nhược thân hình khựng lại, rồi cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn ta lộ ra nụ cười tàn khốc: “Ngươi đang cự tuyệt việc hầu hạ Cổ Thần?”
Sở Nguyên Bạch phát hiện điểm huyệt không có hiệu quả với nàng, ngược lại còn chọc giận nàng hay nói cách khác là chọc giận Cổ Thần!
Trong lòng hắn ta kinh hoàng, trong mắt nàng có sát ý?!
Quả nhiên, Minh Lan Nhược nheo mắt, đầu ngón tay dùng sức đặt trên đôi vai hắn ta.
Đầu ngón tay từng chút từng chút tàn nhẫn bấm vào da thịt trên vai và ngực hắn ta.
Máu tươi tí tách chảy ra, Sở Nguyên Bạch đau đến run rẩy cả người, nhưng lại không thể động đậy, thậm chí còn không tự chủ được mà khẽ cúi người, vươn ngực mình đến trước mười ngón tay mảnh mai dính máu của nàng.
Đó là mùi hương của Huyết Cổ, là mùi vị của Huyết Cổ trong cơ thể hắn. ta
Nàng không thể chịu đựng nổi được nữa liếm liếm khóe môi.
“Để ta xem Huyết Cổ của ta ở đâu nào, ở trong tim sao?” Minh Lan Nhược cong mắt, lộ ra nụ cười quỷ quái lạnh lùng và vui vẻ.
Ngón tay từng chút từng chút bấm vào da thịt hắn ta.
Toàn thân Sở Nguyên Bạch run rẩy, đột nhiên nhớ tới những truyền thuyết mình từng xem qua khi nuôi cổ trùng…
Có một số loại cổ trùng cái sẽ ăn thịt cổ trùng đực.
Nó thật sự sẽ xé xác đối phương ra để ăn thịt.
“Người đâu… Người đâu…” Hắn ta ý thức được Cổ Thần đã bị chọc giận, dưới tác dụng của thuốc, Cổ Thần bắt đầu không phân biệt được đây là địch hay là đồng minh.
Hắn ta muốn cầu cứu, nhưng phát hiện ra giọng nói của mình nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Nhìn nữ tử trên người mình, cơn đau đớn khiến hắn ta trong cơn mê man lại có một loại cảm giác cam tâm tình nguyện, thậm chí thân thể vẫn có phản ứng không nên có.
Đó là Hùng Huyết Cổ trong cơ thể đang hưởng ứng lời kêu gọi của Cổ Thần, đè nén bản thân mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Ngay sau đó, đột nhiên có một tia sáng sắc bén xuyên qua cửa sổ, đâm thẳng về phía Sở Nguyên Bạch.

Ads
';
Advertisement