Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Diễm Kiều nheo đôi mắt kì dị sâu thẳm, đưa tay đặt lên đùi nàng, nơi nàng đang ngồi trên eo hắn.
Hắn cười vô vị, bàn tay vuốt ve từ bắp đùi lên chiếc eo thon của nàng: “Đương nhiên, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, sao vậy, Thánh nữ quên mỗi lần bị chơi đùa đến khóc lóc là ai rồi sao?”
Ban đầu cứ tưởng lần đầu gặp lại sẽ là cảnh tượng ôn nhu mật ngọt, nào ngờ lại ‘thú vị’ đến thế.
Chờ nàng tỉnh táo lại, không biết sẽ lộ ra biểu cảm gì đây.
Minh Lan Nhược cúi đầu hừ lạnh nhìn hắn: “Ngươi dám!”
Vừa dứt lời, nàng bóp lấy cổ họng hắn, Thượng Quan Diễm Kiều khẽ rên lên nhưng vẫn cười nhạo một cách ngang ngược: “Đừng thô bạo như vậy, nếu không Thánh nữ sẽ không được vui đâu.”
Chậc, bộ dạng này của nàng đúng là mới mẻ thật đấy.
Nàng cúi người xuống, nhìn đôi mày sắc bén như kiếm anh tuấn của hắn, cúi đầu hôn lên ấn ký hình ngọn lửa màu cam đỏ trên trán hắn: “Đau không?”
Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại, đưa tay giữ lấy gáy nàng, nheo mắt, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Nàng thật sự… chậc!”
Vẻ ngoài vừa tỉnh táo vừa như bị Cổ thần khống chế này của nàng, thật sự rất câu dẫn và kích thích.
Hắn cũng không muốn nói nhảm nữa, dứt khoát ngẩng đầu hôn lên môi nàng một cách gần như hung dữ, càn rỡ cướp đoạt sự mềm mại trên đôi môi nàng.
Tuy không thể “phản kháng” ý chí của nàng, nhưng chỉ cần không từ chối nàng, hắn đương nhiên… muốn làm gì thì làm.
Minh Lan Nhược khẽ sững người, sau đó cong môi cười, cúi đầu chủ động đáp lại.
Nụ hôn vừa triền miên vừa hung dữ, như có vô số nhớ nhung, bùng cháy thành ngọn lửa dục vọng.
Không biết đã hôn nhau bao lâu, nàng thẳng người dậy, không mấy dịu dàng xé toạc y phục của hắn, cũng tự mình xõa mái tóc dài được bện tỉ mỉ, chiếc váy màu chàm nhuộm loang lổ cũng theo đó mà được cởi ra.
Như một đóa hoa diên vĩ xanh lam chói mắt, càng giống một nữ thần tà ác xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Hắn nheo mắt lại, ngọn lửa dục vọng màu đen trong mắt bùng cháy lên. Hắn ngồi thẳng dậy, đột nhiên ôm lấy eo thon của nàng, kéo nàng xuống.
Nàng cúi đầu, nụ cười yêu dị hôn lên môi hắn.
Y phục nửa che nửa hở, đồ trang sức bằng bạc trên tóc và vành tai nàng mà leng keng theo động tác cởi đồ, sợi dây chuyền bạc lộng lẫy từ xương quai xanh trắng nõn buông xuống.
Nàng vừa mềm mại vừa hung dữ, từ bị động chuyển sang chủ động, hôn lên lông mày, khóe mắt sắc bén tuấn mỹ và yết hầu mê người của hắn.
Sự nhiệt tình và hung dữ như vậy, giống như một cô gái hoang dã trong rừng rậm, là điều mà hắn chưa từng trải qua.
“Nhược Nhược.” Thượng Quan Diễm Kiều nhìn mỹ nhân trên người, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng mãnh liệt khiến người ta run rẩy.
Hắn siết chặt eo nàng, kéo nàng xuống một cách mạnh mẽ, lật người đè lên dây dưa như hổ báo trong rừng.
Giống như cành lá và dây leo rung động, quấn quýt xé rách nhau trong cuộc chiến.
Trong vực sâu dục vọng, không ai may mắn thoát khỏi.

Bầu trời dần tối, cho đến khi trăng lên cao.
Minh Lan Nhược đột nhiên tỉnh lại, lông mi nàng run rẩy, chống giường từ từ ngồi dậy.
Đầu hơi nặng, cả người có chút uể oải, nàng xoa xoa đầu, mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao trời lại tối rồi, chẳng phải nàng đang bàn chuyện biên ải với Tiểu Bạch sao?
Bên chân đột nhiên chạm vào một phần da thịt ấm áp trơn nhẵn, nàng giật mình quay người lại, nhìn người đang ngủ say bên cạnh.
Đồng tử nàng run rẩy, ký ức như thủy triều ùa về trong đầu.
Minh Lan Nhược: “…”
Đầu ngón tay nàng run lên, nhìn những vết bầm xanh tím trên người mình, làn da nàng vốn trắng nõn, nhìn cứ như…
Như bị đánh một trận vậy.
Nàng che mắt mình lại.
Chết tiệt! Nàng bị điên rồi sao, sao lại phát điên làm ra những chuyện mất mặt như vậy!
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Chỉ cần suy nghĩ kỹ, là có thể biết sự bất thường của nàng nhất định là do Cổ thần bị kích thích, muốn Huyết Cổ hầu hạ mình!
Nói một cách đơn giản, Cổ thần bị một loại thuốc nào đó kích thích đến động dục.
Nàng cúi mắt nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh, cánh tay dài vòng qua eo mình.
Hắn ngủ say, mái tóc dài xõa xuống che khuất gò má, lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn tinh xảo và đôi lông mày.
Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể nhìn thấy ấn ký rồng lửa trên trán trái của hắn rất kỳ dị, cũng có thể nhìn ra làn da trên đó không được bằng phẳng cho lắm.
Minh Lan Nhược thấy vậy muốn đưa tay chạm vào trán hắn, nhưng khi khẽ nhấc lọn tóc trên trán hắn lên, đầu ngón tay lại run rẩy, cuối cùng vẫn không chạm vào vết thương trên trán hắn.
Nàng nhìn chằm chằm vào vết thương đó, và quầng thâm mệt mỏi dưới mắt nam nhân không biết đã xuất hiện từ bao lâu.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, âm thầm thở dài, chậm rãi gỡ tay hắn ra, định xoay người xuống giường.
Ai ngờ mới đặt một chân xuống đất, lập tức bị một cánh tay rắn chắc kéo eo nàng lại, cả người lại bị lô trở về giường.
“Sao vậy, ngủ xong rồi thì đi luôn sao, Thánh nữ thật là vô tình.” Giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của nam nhân vang lên bên tai nàng.
Minh Lan Nhược sững sờ người, quay đầu nhìn hắn, vừa hay bắt gặp đôi mắt sâu thẳm u ám đang dần mở ra.
“Chàng…” Minh Lan Nhược nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng chỉ đưa tay khẽ vuốt ve trán hắn: “Đau không? Sao lại gầy như thế này?”
Tiếp xúc gần gũi như vậy, nàng có thể cảm nhận được hắn gầy đi không ít, tuy điều này không ảnh hưởng đến cảm giác mãnh liệt của hắn trên giường.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy vai nàng, áp lòng bàn tay nàng lên má mình: “Ừm, đau, nằm lâu quá nên người gầy đi là đương nhiên.”
Cảm xúc chưa từng bộc lộ trước mặt bất kỳ ai, hắn không giấu trong lòng nữa mà thể hiện hết trước mặt nàng.
Minh Lan Nhược cảm nhận được vết sẹo gồ ghề trên trán dưới lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đỏ hoe đôi mắt, nhưng vẫn hừ lạnh: “Chàng cũng là kẻ vô tình đấy, đáng đời!”
Nàng biết tính tình của hắn, hiểu được lựa chọn của hắn và sự dày vò trước khi phá kén.
Những biểu hiện ngông cuồng cố chấp đó chẳng qua chỉ là sự phản chiếu của nỗi đau trong lòng.
Nhưng vẫn không nhịn được tức giận.
Nàng không dám nghĩ nếu lúc đó hắn hơi lỡ tay một chút, liệu có còn ngày gặp lại này hay không.
Suốt nửa năm, nàng không được gặp hắn, trong lòng lo lắng và dày vò, khiến nàng thường xuyên mất ngủ hoặc đột nhiên tỉnh giấc vào ban đêm.
“Chàng còn có tâm trạng đến đây, còn đổi thân phận khác, cũng không chịu dùng mặt thật của mình để gặp ta!”
Nói đến đây, hốc mắt nàng cay cay, muốn rút tay về, xoay người xuống giường, không muốn để ý đến hắn nữa.
Thượng Quan Diễm Kiều đưa tay từ phía sau ôm lấy vai nàng, khẽ cười bên tai nàng: “Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do, chỉ là Tiểu nương tử, nàng phát hiện ra Cố Tư Ngọc là ta từ lúc nào vậy?”
Lần này hắn chọn Cố Tư Ngọc làm thân phận ẩn náu bên cạnh nàng, là bởi vì nàng đã từng gặp Cố Tư Ngọc, nhưng lại không quá quen thuộc với Cố Tư Ngọc, hẳn là sẽ không nghi ngờ.
Minh Lan Nhược khinh thường hừ lạnh: “Từ lúc chàng xuất hiện trong phòng ta, nói đang giúp việc ở nhà bếp là ta đã biết rồ.”
Nơi này là thánh địa của Cổ Miêu, canh phòng nghiêm ngặt, cho dù có bắt người đến làm nô lệ cũng sẽ không để đối phương có cơ hội xuất hiện bên cạnh nàng.
Vậy nên chỉ có thể là Cố Tư Ngọc đã dùng thủ đoạn lợi hại, vừa mua chuộc vừa uy hiếp người ở đây.
Nhưng một thiếu niên bình thường, cho dù bất đắc dĩ phải đi theo đội ngũ của nàng lưu lạc đến Miêu Cương, thì lấy đâu ra bản lĩnh như vậy.

Ads
';
Advertisement