Minh Lan Nhược - FULL

Xuân Hòa nhìn thấy lồng ngực rắn chắc, trần trụi của hắn ta sắp áp sát vào cánh tay mình.
Nàng ấy đỏ mặt, lùi lại: “Huynh đừng cầu xin ta, cầu xin cũng vô dụng! Không uống thuốc, ta sẽ bẩm báo với Quan tướng quân!”
Chu Như Cố lập tức chán nản, nằm vật xuống giường: “Haiz, thật là, người với người sao chẳng còn chút ấm áp nào nữa vậy.”
Xuân Hòa khẽ hừ: “Ta không có hơi ấm, vậy ta đi đây, huynh tự lo liệu lấy mình đi.”
Nói xong, nàng ấy toan đứng dậy.
Chu Như Cố vội vàng túm lấy tay áo nàng ấy: “Xuân Hòa tốt bụng, ta sai rồi, ta uống là được chứ gì.”
Nói xong, hắn ta nhích lại gần nàng ấy, uống cạn bát thuốc trong tay chỉ trong một hơi.
Chu Như Cố nhăn mày vì đắng: “Khụ khụ khụ… Đắng quá, đắng quá, có táo mật không? Ta muốn nôn mất!”
Xuân Hòa nhìn hắn ta không nhịn được bật cười.
Trần Ninh trầm tính, Chu Như Cố hoạt bát, sôi nổi, vậy mà đấng nam nhi cao lớn, lực lưỡng này, chẳng sợ đao thương, lại sợ thuốc đắng!
Nàng ấy bưng đĩa táo mật đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt hắn ta, vỗ nhẹ vào lưng hắn ta: “Lần trước, huynh bị người ta bắn một mũi tên độc vào bụng, cũng chẳng thấy huynh kêu đau, lần sau còn liều lĩnh như vậy mà bị thương, e là huynh phải uống mười bát thuốc đắng đấy!”
Chu Như Cố vội vàng nhét một quả táo mật vào miệng, hắn ta nằm xuống, thở dài: “Biết rồi giặc tới đường cùng chớ nên đánh đuổi mà!”
Tuy rằng, việc truy kích và gây áp lực cần thiết là để khiến kẻ địch hoảng loạn, dồn ép kẻ địch vào con đường phục kích đã định sẵn, nhưng hắn ta quả thật có chút khinh địch.
Khi phát hiện ‘kỵ binh Xích Huyết’ lạ mặt tiếp cận và cầu cứu mình, hắn ta không phải là không nghi ngờ.
Nhưng vẫn trúng kế!
“Được rồi, huynh uống thuốc xong thì nghỉ ngơi cho khỏe!” Xuân Hòa kéo chăn cho hắn ta, rồi mới rời đi.
Chu Như Cố lại đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nàng ấy: “Xuân Hòa.”
“Sao vậy…” Xuân Hòa bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình bị nam nhân nhét vào một thứ gì đó.
Nàng ấy sững sờ, cúi đầu nhìn đôi châu chấu nhỏ xinh xắn được kết bằng cỏ trong lòng bàn tay mình, nhưng viên đá tròn nhỏ xinh xắn buộc vào châu chấu lại được làm bằng vàng ròng.
“Ta… Ta lúc phục kích rảnh rỗi sinh nông nổi, tiện tay bện hai con vật nhỏ này.” Chu Như Cố khẽ ho khan, khuôn mặt tuấn tú rám nắng đỏ bừng.
Xuân Hòa nhìn những con châu chấu nhỏ, không nhịn được mỉm cười: “Viên đá tròn nhỏ xinh cũng là huynh bện à?”
Chu Như Cố hơi ngại ngùng, gãi đầu cười ngây ngô: “Cái đó… Cái đó là mua, muội có chê không?”
Xuân Hòa nắm chặt đôi châu chấu nhỏ trong lòng bàn tay, đỏ mặt mỉm cười: “Ta rất thích.”
Tên ngốc này, người ta tặng uyên ương, hắn ta lại tặng châu chấu.
Nhưng những con châu chấu nhỏ xinh xắn này rõ ràng là được làm rất công phu, cũng may ltrong đó có tấm lòng của hắn ta.
Chu Như Cố cười ngây ngô: “Sau này, chúng ta sẽ là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây.”
Xuân Hòa: “… Huynh đúng là người có tài.”
Chu Như Cố: “Ha ha.”
Chu Như Cố nhìn Xuân Hòa đeo đôi châu chấu được xâu bằng viên đá tròn nhỏ xinh bằng vàng ròng vào thắt lưng, hắn ta bỗng nhiên…
“Xuân Hòa…”
Xuân Hòa cúi đầu nhìn hắn ta, nam nhân cười ngây ngô, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên áp sát, “chụt” một cái lên mặt nàng ấy.
“Muội thật xinh đẹp!”
Xuân Hòa đỏ mặt tía tai: “Tên háo sắc nhà huynh!”
Nói xong, nàng ây bưng khay thuốc chạy vội.
Ra khỏi cửa còn vấp phải bậc cửa, suýt chút nữa thì đụng trúng Tiểu Tề Tử.
Tiểu Tề Tử vội vàng đỡ nàng ấy: “Xuân Hòa tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Xuân Hòa đỏ mặt, vội vàng trấn tĩnh lại, may là Tiểu Tề Tử không nhìn thấy, thật là xấu hổ chết mất!
Nàng ấy lúng túng nhìn hắn ta: “Ta không sao, sao ngươi lại ở đây, bên cạnh chủ tử và tiểu thư không có ai hầu hạ sao?”
Tiểu Tề Tử mỉm cười: “Có các tỷ tỷ khác đang hầu hạ ở ngoài sân, đệ mang thêm chút thuốc cho Chu hiệu úy.”
Xuân Hòa hơi ngạc nhiên: “Tiểu thư không phải đã bảo ta mang thuốc đến rồi sao?”
Tiểu Tề Tử cúi đầu: “Vâng, đây là thuốc vương gia bảo mang đến.”
Xuân Hòa gật đầu, nhận lấy thuốc, bảo thân binh bên cạnh Chu Như Cố mang vào phòng: “Vậy phiền ngươi thay ta cảm ơn Diễm vương điện hạ.”
Tiểu Tề Tử khẽ ho khan: “Chu hiệu úy đã khỏe hơn chưa ạ?”
“Khỏe hơn rồi, tuy mũi tên có độc, nhưng thuốc giải độc mà tiểu thư mang đến trước đó đã giải được độc rồi.” Xuân Hòa thở dài.
Trên giang hồ, nói về giải độc, ngoài Đường lão thì chỉ có tiểu thư nhà nàng ấy là giỏi nhất.
Tiểu Tề Tử cúi đầu, nhìn đôi châu chấu được kết thành đôi trên eo nàng ấy, hắn ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ sứ nhỏ màu trắng đưa cho nàng ấy.
Hắn ta nhỏ giọng nói: “Xuân Hòa tỷ tỷ, đây là Nhân sâm dưỡng dung hoàn, tỷ uống một chút, có thể tỉnh táo hơn, đừng chỉ lo chăm sóc người khác mà mệt mỏi.”
Xuân Hòa sững sờ, nhận lấy, mỉm cười xoa đầu hắn ta: “Ngươi thật là, lúc nào cũng chu đáo như vậy, Xuân Hòa tỷ tỷ cũng không có gì cảm ơn ngươi hết, ngày mai ta sẽ làm bánh bao hấp thịt mà ngươi thích nhất.”
Tiểu Tề Tử cũng mỉm cười: “Vậy đệ chờ bánh bao của Xuân Hòa tỷ tỷ.”
Trong phòng bỗng vang lên tiếng Chu Như Cố: “Xuân Hòa, ta đói bụng, ta muốn ăn mì bò, trong bếp có không?”
Xuân Hòa sững sờ, nhớ đến việc tên ngốc kia vừa rồi hôn mình, bỗng chốc đỏ mặt, bực bội dậm chân: “Ruột gan huynh bị thương, ăn mì gì chứ, uống thuốc đi!”
Chu Như Cố bị mắng, ngoan ngoãn không dám hó hé nữa.
Nhưng Xuân Hòa nói vậy, lại xoay người vội vã đi về phía nhà bếp nhỏ bên cạnh.
Tiểu Tề Tử nhìn bóng lưng bận rộn, dịu dàng của nàng ấy, cúi đầu, lộ ra nụ cười chua xót.
Hắn ta thật hèn hạ, rõ ràng biết bản thân là một thái giám, không xứng với Xuân Hòa tỷ tỷ, cũng biết Xuân Hòa tỷ tỷ đã đính hôn.
Nhưng hắn ta… vẫn không nhịn được mong muốn ở bên cạnh Xuân Hòa tỷ tỷ.
Rõ ràng cảm thấy chỉ cần Xuân Hòa tỷ tỷ hạnh phúc là được rồi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy, nghe thấy hai người họ ngày càng tốt đẹp sau khi đính hôn, trong lòng hắn ta lại đau như cắt.
Hắn ta buồn bã xoay người rời đi.
Hèn hạ thì hèn hạ vậy, có lẽ đến một ngày nào đó, trái tim đau đến tê dại cả hắn ta cũng sẽ không còn đau nữa, có thể chân thành nhìn nàng ấy hạnh phúc cả đời.

Ở một nơi khác, Minh Lan Nhược buông bát đũa, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết vết thương của Chu Như Cố thế nào rồi, lát nữa ta đi xem hắn một chút.”
Nam nhân ngồi bên cạnh múc cho nàng một bát canh gà ác hầm trúc: “Hắn ta chiều nay được người ta khiêng về, lúc ấy nàng cũng không đi xem mà chỉ bảo Xuân Hòa mang thuốc đến. Bây giờ còn đi quấy rầy đôi phu thê sắp cưới người ta làm gì?”
Minh Lan Nhược nghĩ ngợi, cũng đúng.
Quân y nói vết thương của Chu Như Cố không nặng lắm, chỉ là mũi tên có độc, nhưng thuốc giải độc do Đại hoàng làm ra có thể giải được trăm độc.
Vì vậy, lúc đó nàng không đi thăm Chu Như Cố mà chỉ bảo Xuân Hòa đi.
Xuân Hòa sắp gả cho Chu Như Cố, nàng cố ý để nàng ấy một mình đi chữa trị cho Chu Như Cố, sẽ giúp ích cho đôi uyên ương vun đắp tình cảm.
Nghe người dưới bẩm báo, vết thương của Chu Như Cố đã ổn định, tinh thần cũng tốt.
Vậy bây giờ…
Hình như tạm thời cũng không cần thiết phải đến quấy rầy bọn họ vào lúc đêm khuya thế này.
Minh Lan Nhược nhìn Thượng Quan Diễm Kiều bên cạnh, có chút do dự:
“Thương Kiều, những lời Quan thúc phụ hỏi chàng hôm nay… Ta đều nghe thấy, sau này nếu đại sự thành công, chàng thật sự không để bụng việc ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người khác sao?”
Nàng không phải nhất định phải làm nữ hoàng, chỉ là nàng chưa nghĩ ra cách nào để người của Xích Huyết chấp nhận tiếp tục trung thành với hoàng tử của Thượng Quan gia.
Xét cho cùng, chỉ riêng việc nàng gả cho hắn, mà Thương Kiều lại mang họ Thượng Quan, đối với Xích Huyết quân, hắn cũng chẳng khác gì Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Đều có nghĩa là – Xích Huyết quân vẫn phải cúi đầu trước Thượng Quan gia, vẫn phải giao phó vận mệnh vào tay người của Thượng Quan gia đã từng nhiều lần phụ bạc mình.
Nhưng ngôi vị hoàng đế đó, là thứ Thương Kiều đáng được nhận.
Nửa đời trước hắn nhẫn nhục chịu đựng đến mức đó, dùng hai mươi năm để hoàn thành việc báo thù…
Chỉ khi ngồi lên vị trí đó mới coi như báo thù thành công thực sự.
“Sao vậy, nàng hoài nghi ta cố ý nói cho nàng nghe vì biết nàng đang nghe lén ở ngoài cửa sao?” Thượng Quan Diễm Kiều buông bát canh, thản nhiên hỏi.

Ads
';
Advertisement