Minh Lan Nhược - FULL

Hồng Đình khựng lại, rít một hơi thuốc, ủ ê nói: “Không có gì, chỉ là tâm tình ta không tốt.”
Trần tướng quân nhìn bà, đáy mắt ẩn chứa sự quan tâm bị kìm nén: “Những năm qua muội sống không dễ dàng, nếu ta biết muội còn sống…”
Hồng Đình phả ra một làn khói, giọng nói trầm thấp: “Được rồi, ta sống rất tốt, đi thôi, tiểu bối còn đang chờ.”
Bà không muốn nói chuyện nhiều với nam nhân bên cạnh, tự mình tăng nhanh bước chân.
Trần tướng quân nhìn bóng lưng cứng cỏi mà cô độc của bà, âm thầm thở dài.
Thôi vậy, mặc dù năm đó ông tưởng bà đã hy sinh, không chịu nổi sự thúc giục của phụ mẫu liền cưới vợ sinh con, chung quy là ông có lỗi với bà.
Ông bước nhanh hơn, nhưng khi đi ngang qua một căn nhà gần đó, bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.
Sau đó mới tăng tốc bước chân, cùng Hồng Đình đi đến viện của Chu Như Cố.
Dưới khung cửa sổ kia, một trước một sau hai người ngồi xổm.
Cảnh Minh liếc nhìn Trần Ninh đang ngồi xổm bên cạnh: “Huynh trốn cái gì, đó là phụ thân của huynh mà cũng phải ngại à?”
Trần Ninh mặt không chút thay đổi nói: “Vậy nàng trốn cái gì, đó là phụ thân ta, liên quan gì đến nàng? Làm tặc à?”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Cảnh Minh cứng đờ, ôm lấy bộ ngực trần trụi của mình: “Ta không trốn, chẳng lẽ để lão nhân gia nhà huynh và Hồng tỷ, nhìn thấy ta ở cùng huynh chỉ mặc độc một cái yếm?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ta không trốn, chẳng lẽ để ông ấy nhìn thấy ta ở cùng nàng trong khi nàng chỉ mặc độc một cái yếm?”
Cảnh Minh bực bội nói: “Huynh học ta nói chuyện làm gì? Mắc dịch!”
Trần Ninh mặt không chút thay đổi nói: “Nếu không phải nàng đột nhiên bôi thuốc đến một nửa, nói phụ thân ta đến rồi, ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt của Hồng tỷ và ông ấy, ta cũng không cần phải trốn cùng nàng.”
Cảnh Minh đứng dậy, chống nạnh phẫn nộ nói: “Được được được, ta nói một câu, huynh có thể nói mười câu, còn lắm lời hơn cả nữ nhân, ta nói không lại huynh được chưa!”
Ánh mắt Trần Ninh di chuyển xuống dưới, nheo mắt lại: “Hay là nàng nhìn xem trước ngực nàng là cái gì, rồi hãy nói rằng ta giống nữ nhân.”
Lúc này Cảnh Minh mới nhận ra mình vừa buông tay, yếm đã tuột xuống, lộ ra toàn bộ trước ngực.
Chẳng trách lại thấy lạnh lẽo như vậy!
Nàng ấy lập tức đỏ mặt, vội vàng kéo lấy y phục bên cạnh che đi bộ ngực của mình, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ huynh không có ngực à?!”
Nói xong, nàng bực bội nói: “Ta đã nói vết thương trên lưng ta sắp khỏi rồi, không cần huynh ngày nào cũng chạy đến bôi thuốc!”
Tên ngốc Trần Ninh này, nói thế nào cũng không nghe, mỗi ngày sáng sớm đều bưng bữa sáng đến cởi y phục của nàng, bôi thuốc cho nàng!
Trần Ninh không nói, cũng đứng dậy, một tay cầm bình thuốc mỡ vừa điều chế, vừa cười lạnh: “Nếu không phải có người vết thương vừa mới lên da non, đã dẫn người đi tuần tra bắt thám tử khiến vết thương rách toạc, còn nghiêm trọng hơn trước, ta cũng không cần phải chăm sóc nàng!”
Cảnh Minh vừa kéo quần áo, vừa lẩm bẩm: “Cũng không phải trọng thương gì, sau này huynh đừng đến nữa, phụ thân huynh đã đến rồi, lỡ ông ấy nhìn thấy, huynh lại bị mắng.”
Trần Ninh không vui, một tay giật lấy quần áo trong tay nàng: “Nằm úp sấp lên giường, bôi thuốc mặc quần áo làm gì! Vừa rồi nàng mắng người ta chỉ mặc độc một cái yếm, cũng không thấy nàng ngại ngùng.”
Nữ nhân này biết ngại ngùng là gì, mới là lạ!
Cảnh Minh kéo lấy quần áo không buông tay, ánh mắt nhìn xuống, khinh thường nhìn chằm chằm vào vạt áo của hắn, trợn trắng mắt: “Ta đây không phải là vì muốn tốt cho huynh sao, không có việc gì cứ thích một kiếm hướng trời, không khó chịu sao?”
Trần Ninh cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú nho nhã ôn hòa lập tức đỏ ửng, thân thể thẳng tắp như bạch dương theo bản năng nghiêng sang một bên, xấu hổ nói: “Liên quan gì đến nàng!”
Cảnh Minh giật mình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ồ, Trần công tử nhà chúng ta cũng biết mắng chửi người khác sao?”
Nàng thật sự chưa từng nghe thấy Trần Ninh mắng chửi người khác, Trần gia cũng là gia đình thư hương thế gia có tiếng, nghe nói gia phong Trần gia rất nghiêm khắc.
Mặc dù đến đời Trần tướng quân, xuất hiện một người từ bỏ bút nghiên theo nghiệp võ, phản nghịch như Trần tướng quân, nhưng cốt cách giáo dưỡng của gia đình thế gia vẫn không thể xóa bỏ.
Trần tướng quân cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ Trần Ninh.
Nghe nói Trần Ninh trước kia nói tục, sẽ bị phạt quỳ, bị đánh vào lòng bàn tay.
Cho nên dù ở trong quân doanh, nơi mà lời nói thô tục bay đầy trời, nhưng khí chất thế gia trong xương cốt khiến Trần Ninh rất ít khi nói tục.
“Huynh đây là, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, đã bảo huynh đừng đi cùng ta rồi, haizzz.” Cảnh Minh cười hì hì.
Trần Ninh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc nàng có bôi thuốc hay không! Lát nữa phải xuất phát về Việt Vân thành rồi!”
Cảnh Minh nghe vậy, gãi gãi đầu, đúng rồi, lát nữa phải về thành Việt Vân, không bôi thuốc thì phải đợi đến tối mới bôi được!
Nàng lúc này mới lầm bầm nằm úp sấp lên giường: “Huynh thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi, ngày nào cũng ‘luyện kiếm’ như vậy, còn tự mình chuốc lấy khổ sở.”
Trước kia đám nam nhân thô lỗ trong quân doanh, lúc rảnh rỗi tinh lực dồi dào, liền khó chịu, không có việc gì liền thích vì chuyện này mà kêu gào xin nghỉ phép đi thanh lâu.
Trần Ninh nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lọ thuốc mỡ trong tay.
Hắn một tay kéo áo choàng của mình, vừa bôi thuốc lên vết thương của nàng, vừa lạnh lùng nói: “Ta không phải ngày nào cũng như vậy!”
Cảnh Minh nằm úp sấp trên giường liếc mắt nhìn hắn: “Ồ, có người mùa hè nóng bức như vậy mà ngày nào cũng mặc áo choàng, chỉ cần hơi đến gần lão nương một chút là có thể cảm nhận được hắn ta ngày nào cũng dùng ‘kiếm’ chỉ vào ta, là bởi vì hắn ta là ‘sát thủ’?”
Mặc áo choàng là có thể che giấu được sao? Thị lực của nàng rất tốt đó!
Trần Ninh cuối cùng cũng đỏ bừng cả khuôn mặt tuấn tú, ném lọ thuốc mỡ đi: “Bôi xong rồi, cút đi!”
Hắn thật sự là tự chuốc lấy nhục, ngày nào cũng đưa bữa sáng cho nàng, bôi thuốc cho nàng, còn bị nàng chế giễu không khống chế được thân thể.
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Cảnh Minh nhìn bóng lưng bỏ chạy của hắn, cười đến chảy cả nước mắt: “Rốt cuộc là ai cút đi? Ha ha ha!”
Nàng nhịn không được chống cằm, nheo đôi mắt to tròn, thở dài: “A, nam nhân này đỏ mặt lên, sao mà đáng yêu thế.”
Nàng rất muốn ôm hắn, hôn hắn, nâng niu hắn.
Nhưng mà nam nhân đáng yêu như vậy, không phải là người nàng với tới được, huống chi cha của người ta cũng đã đến rồi.
Loại người như nàng, thật sự không thích hợp làm con dâu nhà thế gia… Nghĩ đến thôi nàng đã thấy sởn gai ốc rồi.
Huống chi, nàng thật sự không muốn sinh con, nàng chỉ muốn làm nữ tướng quân, sau đó khai tông lập phái, lấy đâu ra thời gian để bầu bạn, nuôi dạy con cái chứ?
Nhưng Trần Ninh là con một…
Theo tính cách trầm ổn nho nhã của Trần Ninh, xuất thân từ gia đình thư hương như vậy, người hắn thích hẳn là Xuân Hòa mới đúng.
Xuân Hòa ôn nhu nội liễm, ngoài mềm trong cứng, xử lý mọi việc đều rất tốt, nàng ấy cũng thích trẻ con, sẽ là một nữ chủ nhân tốt.
Nàng và Trần Ninh coi như là nghiệt duyên, nàng cũng không nên thích hắn.
Theo như đại tiểu thư nói, thật sự là… Trớ trêu thay.
Thật là đau lòng…
Cảnh Minh vùi mặt vào cánh tay, nhịn không được đỏ hoe mắt.
Nàng đưa tay lên thô lỗ lau nước mắt nơi khóe mắt, lẩm bẩm: “Khóc cái gì chứ, đường là do bản thân lựa chọn, lão nương không hối hận!”

Ngoài thành Thanh Hỏa, một đội kỵ sĩ mặc y phục đen tuyền oai phong lẫm liệt phi nước đại.
“Điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Tề Tử nhìn hướng đi này không giống như là đi Tây Bắc.
Thượng Quan Diễm Kiều vừa thúc ngựa phi nước đại vừa cười khẩy một tiếng: “Kinh thành!”
Tiểu Tề Tử ngẩn người, hả? Đi kinh thành?
Không phải là trở về Tây Bắc sao?
Thượng Quan Diễm Kiều quất roi ngựa, nụ cười tao nhã: “Tây Bắc có lão tướng quân và bọn họ trấn giữ, không nhân cơ hội tên tiểu đệ tốt của ta bị trọng thương, chôn cho hắn ta vài quả bom, chẳng phải là uổng công hắn ta mắng bổn vương là âm hiểm ti tiện, kẻ mưu phản trong tờ hịch thảo phạt sao?”
Tiểu Tề Tử: “…”
Được rồi, hắn phải tập quen với việc chủ tử nhà mình là người cực kỳ nhỏ nhen, hơn nữa còn rất thích mạo hiểm.

Ads
';
Advertisement