Minh Lan Nhược - FULL

Từ Tú Dật nhìn vào ánh mắt tràn đầy đau đớn và hận thù của Cáo Bạc.
Nàng khẽ run lên, cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim, khiến nàng khó thở.
Nước mắt nàng không kiềm chế được mà rưng rưng, giọng nói run rẩy, hoảng loạn: “Xin lỗi… ta… ta không có cách nào khác, Cáo Bạc, đừng giận.”
Cáo Bạc nhìn thiếu nữ đang run rẩy, cầu xin dưới chân mình, đôi mắt hắn tràn ngập sự thất vọng và chua chát: “Từ khi ta sinh ra, ta đã là kẻ bị bỏ rơi. Mẫu thân bỏ ta để tự vẫn, phụ hoàng xem ta là đứa con hoang rồi vứt bỏ… ngay cả huynh trưởng cũng coi ta như nô lệ mà bán đến Trung Nguyên.”
Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, từng chút một lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng bằng ngón tay: “Nhiều năm qua… dù sau này ta trở về Tô Đan, lấy lại thân phận duy nhất của một thân vương Tô Đan, có được quyền kế thừa thứ hai của đế quốc.”
“Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ ở lại mảnh đất đó, trở thành hoàng đế ở nơi ấy, bởi vì những con người ở đó từ lâu đã bỏ rơi ta, ta khinh thường việc tranh giành ngai vàng.”
Từ Tú Dật nắm chặt cổ tay hắn, nước mắt tuôn rơi không ngừng: “Cáo Bạc…”
Cáo Bạc cười nhạt: “Nàng là người đầu tiên khiến ta nghĩ rằng, có lẽ ta có thể có một gia đình, một người sẽ không bỏ rơi ta. Giống như mặt trăng trên trời, dù đi đến đâu, ánh trăng vẫn sẽ chiếu rọi xuống ta. Nhưng hóa ra… ta đã sai.”
Hắn vẫn trở thành kẻ đầu tiên bị bỏ rơi.
Ánh trăng vốn dĩ cũng không chiếu sáng công bằng lên tất cả mọi người.
Từ Tú Dật không kiềm được, vừa khóc vừa lắc đầu: “Không phải… không phải như vậy đâu, Cáo Bạc, ngươi biết mà, người thân của ta…”
“Ta biết, ta biết gia đình nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm tính mạng nếu chống lại thánh chỉ của tân hoàng. Ta không yêu cầu nàng phải lựa chọn giữa họ và ta, ta cũng không ngốc đến mức đó.”
Cáo Bạc nhìn sâu vào mắt thiếu nữ dưới chân: “Điều duy nhất ta không ngờ là nàng đã quyết định bỏ rơi ta ngay lập tức khi nhận được thánh chỉ, thậm chí không một chút do dự.”
Từ Tú Dật sững sờ: “Ngày ta nhận chỉ…”
“Ta có mặt trong phủ của nàng, vào chính ngày ngươi nhận chỉ.” Cáo Bạc nhìn nàng, giọng chua chát.
Hắn cười khẩy: “Ta vốn định tìm nàng để bàn đối sách, nhưng lại nghe thấy nàng ngay lập tức quyết định từ bỏ ta.”
Nàng thậm chí không có ý định bàn bạc với hắn, đã vội đưa ra quyết định.
Từ Tú Dật nghẹn ngào, cố gắng giải thích: “Ta không thực sự muốn bỏ rơi chàng, ta chỉ đang cân nhắc mọi lợi hại, chọn cách an toàn nhất…”
“An toàn nhất? Là thế này sao, để ta trở thành kẻ tình nhân vụng trộm của nàng?” Cáo Bạc bật cười lạnh lùng, bất ngờ cúi xuống, thô bạo nắm lấy sau đầu nàng rồi hôn mạnh.
Nàng là người đầu tiên khiến hắn trao trọn trái tim, không giữ lại chút gì.
Cũng là người mà hắn tận mắt thấy, buông tay, để trái tim hắn rơi xuống đất.
Từ xa ngoài cửa sổ, tiếng cười nói, tiệc tùng vang lên, nhưng trong tai hắn, chúng như những âm thanh trào phúng.
Từ Tú Dật sững lại trong giây lát, trái tim nàng đập dồn dập như trống. Mùi vị nơi đôi môi, hơi thở của hắn tràn ngập sự chiếm đoạt.
Nàng khẽ run rẩy, đôi tay lần đầu tiên chủ động vòng qua lưng rộng của Cáo Bạc, bỏ lại mọi quy tắc khuê phòng, dịu dàng để mặc hắn chạm vào, thậm chí còn tiến sát vào hắn.
Không khí dần trở nên nóng bỏng, Cáo Bạc thở gấp, nhưng đột ngột đẩy nàng ra, đứng dậy.
“Đủ rồi!”
Từ Tú Dật bị đẩy mạnh, nàng có chút xấu hổ và lúng túng nhìn hắn: “Cáo Bạc…”
Trước giờ hắn luôn chủ động tiếp cận nàng, dù nàng không muốn, hắn cũng sẽ nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép để đến gần.
Vừa nãy hắn cũng như vậy.
Tại sao khi nàng bỏ qua mọi sự e thẹn, hắn lại…
Cáo Bạc nhắm mắt, xoa thái dương, quay lưng về phía nàng, rồi đứng dậy.
Bóng dáng cao lớn của hắn trong ánh trăng hiện lên sự cô độc và lạnh lùng.
Hắn khẽ nói: “Từ Tú Dật, ngay từ đầu là ta không cho nàng hủy hôn, là ta ép nàng ở bên ta.”
Hắn tự giễu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Vậy nên ta không có tư cách để nàng cân nhắc lâu hơn một chút. Nếu đã như vậy, ta sẽ buông tay nàng, từ nay nàng đi con đường rộng lớn của nàng, còn ta đi cây cầu độc mộc của ta.”
Sắc mặt Từ Tú Dật trắng bệch, toàn thân nàng run rẩy, nước mắt nhòa đi, nàng nắm chặt vạt áo, nghẹn ngào không nói nên lời: “Không… không phải vậy… xin lỗi, ta không phải như thế…”
Lần đầu tiên trong đời, nàng – một thiếu nữ luôn lạnh nhạt và giữ gìn sự tự tôn – lại chìm vào mớ bòng bong của tình cảm. Từ trước đến nay, nàng chỉ một lòng muốn giữ lại người duy nhất khiến nàng muốn gắn bó, chính là hắn.
“Ta còn nợ chàng hai điều ước…” Nàng bất giác lên tiếng.
Cáo Bạc nhẹ giọng nói: “Từ Tú Dật, bỏ đi, những điều ước đó ta không cần nữa.”
Nói xong, hắn xoay người bước ra cửa. Đi được vài bước, hắn như nhớ ra đây là phủ của Lăng Ba, bên ngoài có người canh giữ.
Nếu hắn rời đi qua cửa chính,sẽ gây ra chuyện rắc rối, nên hắn quay đầu bước về phía cửa sổ.
Nhưng khi hắn chỉ mới bước được vài bước, từ phía sau đột ngột có một làn gió.
Đôi tay mềm mại, mảnh khảnh bất ngờ ôm chặt lấy hắn từ phía sau. Nàng cắn chặt môi, đầy ấm ức nhưng cũng không kém phần bướng bỉnh: “Không, ta không muốn! Ta chỉ muốn chàng ở bên ta, cho dù là đi trên cây cầu độc mộc hay con đường rộng lớn!”
Cáo Bạc cúi mắt xuống, định gỡ tay nàng ra.
Nhưng…
Cáo Bạc không thể gỡ ra được.
Đôi tay mảnh mai dưới lớp áo cưới đỏ thẫm kia như một chiếc vòng sắt, ôm chặt lấy hắn.
Nàng dồn hết nội lực, cố giữ chặt hắn, ép sát vào lưng hắn, đến mức hắn có thể cảm nhận được từng nhịp tim của nàng.
Cáo Bạc lạnh lùng nói: “Ta biết võ nghệ của nàng ngang ngửa với ta, nàng nghĩ làm thế này có thể giữ ta mãi mãi sao?”
Từ Tú Dật khựng lại một chút, rồi từ từ buông tay ra, khẽ đáp: “Ta cũng phải thử một lần…”
Nói xong, nàng đột nhiên xoay người lướt ra trước mặt hắn.
Cáo Bạc lúc này mới nhìn thấy, không biết từ khi nào nàng đã cởi bỏ lớp áo cưới ngoài, để lộ chiếc yếm thêu hoa mẫu đơn tinh tế trên làn da trắng mịn như ngọc.
Hắn sững sờ, rồi ngay lập tức muốn quay mặt đi, giọng nghẹn lại: “Nàng…”
Nhưng Từ Tú Dật không đợi hắn nói hết, nàng giơ tay tháo chiếc trâm cài trên mũ phượng.
Chiếc mũ vàng chạm trổ tinh xảo rơi xuống đất, châu ngọc tản mác, mái tóc đen mềm mại của nàng xõa xuống vai.
Nàng nhìn thẳng vào nam nhân cao lớn trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, rồi bất ngờ kéo đai áo ngoài của hắn, kiễng chân lên, vòng tay qua cổ hắn, đưa đôi môi mềm mại của mình lên.
Nàng run rẩy, chủ động hôn lên môi hắn: “Đừng… đừng từ chối ta, Cáo Bạc, ta thích chàng, hãy ở lại.”
Cơ thể mềm mại của nàng dán chặt vào người hắn.
Cáo Bạc cảm giác như bị thiêu đốt bởi cô ương dũng cảm trong vòng tay, hắn loạng choạng, khó thở, phải nắm lấy eo nàng: “Đừng làm thế… Ta không thể làm tổn hại đến thân thể của nàng.”
Khi nàng chống cự sự thân mật, hắn đã rất khao khát có nàng.
Huống chi bây giờ, nàng lại chủ động như vậy.
Nhưng nàng chỉ ôm chặt lấy vai hắn, đôi mắt mơ màng và dịu dàng: “Ta không để chàng rời đi.”
Nàng chỉ biết rằng, nếu hôm nay để hắn rời đi, nàng chắc chắn sẽ hối hận.
Cáo Bạc nhẹ nhàng nói: “Nàng sẽ hối hận đấy.”
Từ Tú Dật lắc đầu, dù đôi chân run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định: “Không, ta sẽ không hối hận.”
Cáo Bạc ngẩng đầu, đôi mắt tối sầm lại nhìn nàng, rồi bất ngờ cúi xuống, nâng khuôn mặt nàng lên và hôn nàng thật sâu.
Hai người quấn quýt trong vòng tay nhau rất lâu.
Dưới ánh nến chập chờn, Cáo Bạc bế nàng lên, tiến về phía giường.
Chiếc áo cưới đỏ rực lần lượt rơi xuống đất, cô nương nằm trên giường đã chẳng còn mảnh vải nào che thân, xấu hổ mà run rẩy, cuộn mình lại.
Cáo Bạc thản nhiên gỡ bỏ dây buộc tóc của mình, mái tóc đen dài xõa xuống, hắn nhìn nàng từ trên cao, thở dài: “Từ Tú Dật, mong rằng nàng thực sự không hối hận.”

Ads
';
Advertisement