Minh Lan Nhược - FULL

Nàng nhấc đôi mắt xinh đẹp lên nhìn cái bảng loang lổ được treo trên cửa – xưởng Ô Y, lơ đễnh nói: “Đây là mùi thuốc súng, có lẽ là thợ thủ công đang làm pháo hoa thôi.”
Cảnh Minh tiến lên đập vòng cửa: “Xin hỏi, có ai không?”
Trong cửa không có tiếng động gì.
Cảnh Minh nhìn Minh Lan Nhược, hơi nghi ngờ: “Không có ai sao?”
Minh Lan Nhược lại cười nói: “Đã có người đang chế thuốc súng thì không thể không có người được, thứ này không thể bỏ lơ tùy tiện được, không cẩn thận sẽ bắt lửa đó.”
Cảnh Minh gật đầu, lại gõ cửa.
Lần này, cửa mở ra.
Đầu tiên, Minh Lan Nhược thấy được một góc áo trắng như tuyết, sau đó là một bàn tay thon dài trắng nhợt và một gương mặt lạnh lùng xuất hiện phía sau cánh cửa loang lổ.
“Các người tìm ai?”
Minh Lan Nhược nhìn đối phương, đó là một thư sinh nhã nhặn mặc áo dài bông thuần trắng, thân hình gầy gò, đầu đội khăn vuông.
Đôi mắt nhỏ dài của hắn tự như ẩn chứa sương mù, da rất trắng, mũi cao môi mỏng.
Hơn nữa, bên cạnh đôi môi đỏ thẫm của hắn có một nốt ruồi son, lộ ra vẻ quyến rũ kì dị.
Đây vốn nên là một nhân vật trong bức tranh thủy mặc khiến người ta nghĩ tới mưa bụi Giang Nam, ô giấy dầu, phiến đá xanh ướt đẫm…
Thế nhưng Minh Lan Nhược lại nhớ đến thư sinh hồ ly biến thành hình người ở nhờ trong ngôi nhà hoa lệ lại đổ nát trong Liêu Trai Dị Văn Lục.
Trong xưởng Ô Y lại có một người thế này… Thú vị.
Minh Lan Nhược giống như tiểu nương tử đi nhầm vào bí cảnh trong sách, mỉm cười tiến lên chào: “Vị tiểu ca này, chúng ta tới gặp tiên sinh vô danh.”
Thư sinh áo trắng hơi nhíu mày: “Các người tìm tiên sinh vô danh làm gì?”
“Nghe nói chim sắt do tiên sinh vô danh đích thân làm có thể bay, ta cố ý tới muốn chiêm ngưỡng.” Minh Lan Nhược mỉm cười nói.
Thư sinh áo trắng quan sát nàng từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ vô danh không có ở đây, lần sau các ngươi hãy tới.”
Nói xong, hắn định đóng cửa lại.
Nhưng Cảnh Minh lại đưa tay ra chống cửa, không để hắn đóng lại.
“Các ngươi muốn làm gì?” Đôi mắt nhỏ dài của thư sinh áo trắng lạnh lùng nhìn qua, mặt đầy vẻ không vui.
Minh Lan Nhược lại cười: “Cuộc vui ngày Xuân, người tới là khách, xưởng Ô Y cũng mở cửa làm ăn, sao lại đóng cửa không tiếp khách chứ? Trừ phi… Ngươi không phải là người cửa xưởng Ô Y!”
Nói xong, nàng nhìn Cảnh Minh.
Cảnh Minh lập tức thô lỗ lại hung ác đạp lên cửa – Két!
Một tiếng động thật lớn vang lên, cửa nhất thời bị đá văng.
Thư sinh kia bị đụng cho lảo đảo mấy bước, đứng không vững phải đỡ lấy cây cột bên cạnh, gương mặt trắng nhợt cực kì căm tức: “Các người muốn làm gì?”
Cảnh Minh cầm lấy hai thanh đoản đao bên hông, trầm mặt cản phía trước Minh Nhược Lan, đi vào trước.
Đình viện lớn thế này lại không một bóng người, chỉ có một cái nồi đồng lớn, nước quặng thuốc súng bên trong đang sôi, mùi gay mũi tràn ngập trong không khí đến từ thứ này.
“Công xưởng có quặng thuốc súng, dùng mùi thuốc súng nồng nặc để che giấu mùi máu tanh, thật biết thủ đoạn.” Minh Lan Nhược cười nói.
U quang trong đáy mắt thư sinh chợt lóe lên, sau đó lại ù ù cạc cạc đè ngực: “Các ngươi đnag nói gì cơ?”
Minh Lan Nhược ngồi xuống cái bàn trong sân, liếc nhìn Cảnh Minh: “Đừng lo lắng, vào nội viện xem thử đi.”
Cảnh Minh lập tức tiến vào trong viện.
Một lát sau, nàng ấy cau mày đi ra, nói với sắc mặt không tốt lắm: “Trong nội viện có heo mới giết xong, nơi nơi treo đầy lòng heo và thịt, giống như là đang làm thịt hong gió.”
Minh Lan Nhược ngẩn ra, nhìn thư sinh áo trắng như có điều suy nghĩ: “Trong xưởng không có người sao?”
“Không có ai hết, nhưng mà trà trên bếp lò còn dư lại hơi ấm.” Cảnh Minh lắc đầu, rất khó hiểu.
“Lúc ta tới, cửa xưởng đang khép hờ, không có ai hết, tôi cũng đến tìm đại sư vô danh!” Thư sinh áo trắng như bị kinh sợ, lả lướt đi đến ngồi xuống trước mặt Minh Lan Nhược.
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi quả nhiên không phải là người của xưởng Ô Y, ngươi là ai?”
“Tiểu nương tử này, sao ngươi lại vô lễ thế chứ? Ta nói mình là người của xưởng Ô Y lúc này? Ta tới bái sư phụ vô danh làm thầy.” Thư sinh áo trắng không vui hừ nhẹ.
Minh Lan Nhược nheo mắt lại, nghi ngờ đánh giá hắn: “Bái sư sao?”
“Sao nào? Chỉ cho ngươi biết sư phụ vô danh có kỹ nghệ khéo léo, bản lĩnh chế tác linh hoạt hay sao?” Thư sinh áo trắng lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, đang định nói gì đó, bỗng cửa lại lần nữa bị người ta đá văng.
Một bóng người cao lớn xách đao, trên vai vác một người lảo đảo đi vào.
Hắn ta đóng cửa lại, thở hổn hển, lạnh lẽo đánh giá ba người trong sân, cuối cùng ánh mắt dán lên người Minh Lan Nhược, đồng tử hơi co lại: “Minh Lan Nhược, sao ngươi lại ở đây?”
Minh Lan Nhược sửng sốt, không nhịn được mà cười thành tiếng: “Đúng vậy, thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây!”
Chậc, chọn ngày không bằng gặp ngày, hóa ra là Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp tìm đến ngõ Ô Y và sư phụ vô danh còn bị nàng bắt gặp!
“Ngươi ở đây làm gì? Ngươi cấu kết với Thượng Quan Trụ tới giết ta?” Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp xách đao, ánh mắt nhìn Minh Lan Nhược thoáng qua sát ý.
Người của hắn ta tra được tung tích của đại sư cơ quan Huyết Vô Danh trong truyền thuyết.
Hắn ta vốn định mang người tới tìm vị đại sư này, ai ngờ ở chỗ liên hệ chưa nói được mấy câu với đại sư đã gặp phải sát thủ của thái tử!
Minh Lan Nhược lại xuất hiện ở xưởng Ô Y, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như thế!

Ads
';
Advertisement