Tiểu Tề Tử cho con chim bồ câu mang thư – Tiểu Bạch – ăn một miếng thịt rồi thả nó bay đi, sau đó đưa bức thư đến tay chủ nhân của mình.
Thượng Quan Diễm Kiều mở bức thư ra, ánh mắt vốn lạnh lùng giờ đây trở nên dịu dàng hơn.
Tiểu Tề Tử thấy tâm trạng chủ nhân của mình dường như đã tốt lên, liền tranh thủ thì thầm: “Điện hạ, cũng không cần phải tiếc nuối vì hôm nay đã bỏ lỡ cơ hội giết tân đế. Sau này, chúng ta sẽ có vô số cơ hội mà.”
Bàn tay đang cầm thư của Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại một chút, nét mặt trở nên lạnh lẽo.
Phải rồi, cơ hội…
Đêm qua, hắn đã có một cơ hội rất tốt, suýt nữa đã có thể lấy mạng của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nhận được tin tức từ Nhược Nhược, hắn biết Thượng Quan Hoành Nghiệp có một cổ sư đi cùng và đã tìm cách thoát khỏi vòng vây, được đại quân hộ tống tiến về tỉnh Trung Nguyên.
Gián điệp trong quân của Thượng Quan Hoành Nghiệp phát hiện cổ sư đang sắc thuốc, và lấy được một ít bã thuốc. Mặc dù đối phương rất cẩn thận, không để lộ loại thuốc đang dùng, nhưng việc giấu giếm kỹ lưỡng như vậy chứng tỏ đây không phải bệnh dễ chữa.
Biết Thượng Quan Hoành Nghiệp đang mắc bệnh, hắn liền tung tin về một thần y ở có khả năng cứu người chết, nối liền xương gãy.
Quả nhiên, vì sợ quân đội biết mình bệnh, Thượng Quan Hoành Nghiệp đã cải trang đến để khám bệnh. Thế nhưng…
Trên đường đến nơi, hắn đột nhiên nhận ra điều gì bất thường và nhanh chóng dẫn người rút lui.
Thượng Quan Diễm Kiều đã bày sẵn mai phục trong thành, truy sát dọc đường, nhưng tiếc thay, Thượng Quan Hoành Nghiệp cuối cùng đã thoát nhờ một chiếc thuyền.
“Hắn chạy đến bờ một con sông ngầm và trốn thoát bằng thuyền!” Tiểu Tề Tử cười khổ.
Mặc dù họ có cài nội gián nhưng thời gian quá gấp rút. Ban đầu Thượng Quan Hoành Nghiệp không định vào thành, thế nên việc bố trí bẫy của chủ nhân không thể kỹ lưỡng như khi còn ở Đông Xưởng.
Suốt đêm họ đã truy sát khắp thành, với quan binh, đội cận vệ của Thượng Quan Hoành Nghiệp và mười vạn quân đóng ngoài thành… Làm được một trận rầm rộ đến thế mà vẫn thoát thân toàn vẹn, chủ nhân đã vô cùng lợi hại rồi.
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ nheo đôi mắt ma mị, ném một khúc củi vào đống lửa, cười nhạt: “Đường đường là đường đệ tốt của ta, đúng là có chút bản lĩnh, dám lấy mạng mình ra làm mồi nhử, hòng săn ngược lại ta.”
Tiểu Tề Tử nghe thế chỉ lặng lẽ thở dài.
Đúng vậy, đây là một cuộc đối đầu. Chủ nhân đã dẫn người bày ra cạm bẫy.
Tân đế cũng biết đó là một cái bẫy, nhưng hắn vẫn đến, bởi chủ nhân cố ý để hắn ta biết rằng đây là bẫy của Diễm Vương – thống lĩnh quân Tây Bắc.
Tân đế muốn bắt giữ hoặc giết chết thủ lĩnh của quân Tây Bắc, vì thế đã chấp nhận mạo hiểm.
Cả hai đều đem mạng sống của mình ra làm mồi nhử, nhằm săn lùng kẻ thù.
Cuối cùng, chẳng ai giết được ai.
“Điện hạ lần sau đừng mạo hiểm như vậy. Nếu tiểu nương tử biết ngài chơi trò liều mạng như thế, chắc chắn sẽ tức giận lắm.” Tiểu Tề Tử khuyên nhủ chân thành.
Lúc trước, nếu không phải để ép Thượng Quan Hoành Nghiệp giết Minh Đế, bắt hắn ta nếm trải nỗi đau tột cùng của việc huynh đệ tương tàn, thì chủ nhân đã có vô số cơ hội giết Thượng Quan Hoành Nghiệp khi giam giữ Minh Đế.
Nhưng chủ nhân vẫn không ra tay.
Ban đầu Tiểu Tề Tử cũng không hiểu tại sao chủ nhân lại cố chấp đến vậy.
Nhưng…
Sau khi ở bên tiểu nương tử một thời gian, hắn ta mới hiểu ra. Tiểu nương tử từng nói, đó là vì trong lòng điện hạ chứa đầy hận thù và nỗi đau quá sâu sắc.
Điện hạ muốn Minh Đế nếm trải nỗi nhục bị giày xéo đến phi nhân tính, nếm trải nỗi đau bị người thân yêu nhất giết chết mà không thể phản kháng; và cũng muốn Thượng Quan Hoành Nghiệp nếm trải nỗi đau buộc phải xuống tay với người thân của mình, thậm chí nhìn người thân chết trong tay mình.
Dù sao, năm xưa Thượng Quan Hoành Nghiệp đã lợi dụng lúc điện hạ dưỡng bệnh để cướp tiểu nương tử, điều đó khiến điện hạ vô cùng, vô cùng phẫn nộ.
Không như thế, không thể lấp đầy khoảng trống và hận thù trong lòng điện hạ. Chỉ khi giải quyết hết những mối hận cũ, hắn mới có thể tiễn “Thương Kiều” xuống địa ngục.
Tiểu Tề Tử hắn cũng vậy thôi.
Sau khi theo điện hạ, việc đầu tiên hắn ta làm khi đạt được quyền thế là bắt kẻ từ nhỏ đã ngược đãi mình – người cữu cữu đã bán hắn ta vào cung – và ném xuống sông vào một ngày đông giá lạnh.
Tên đó biết bơi, nhưng mỗi lần cố leo lên, Tiểu Tề Tử lại đá ông ta xuống.
Cứ thế giằng co suốt một ngày một đêm, kẻ kia quỳ lạy, liên tục van xin, còn mang cái gọi là tình thân ra để cầu cứu.
Giống như năm xưa, hắn ta từng cầu xin cữu cữu mình đừng bán hắn ta vào cung, bắt hắn ta phải cắt đứt dòng dõi, trở thành thái giám.
Cuối cùng, cữu cữu ấy cũng đã chết trong dòng sông lạnh buốt, giữa nỗi đau đớn cùng cực.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của đối phương, những cơn đau trong lòng hắn ta dần dần lắng dịu, không còn quẫy đạp như ác quỷ gào thét nữa.
Thời gian không thể quay ngược. Những chuyện đã xảy ra giống như vết sẹo khắc sâu vào da thịt, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, và những ký ức đau đớn ấy sẽ chẳng bao giờ biến mất.
Nhưng ít ra, cơn đau xé lòng ấy sẽ không còn dày vò hắn ta như con sâu bám chặt vào xương, gầm rú ngày đêm bên tai và trong đầu hắn nữa.
Điện hạ cũng vậy…
Những gì mà ngài muốn Minh Đế phải trải qua đều là một nghi lễ của sự cố chấp. Chỉ khi hoàn thành nó mới có thể gọi là chấm dứt.
Nhưng giờ đây, điện hạ đã có gia đình, có sự nghiệp, đâu thể vô lo vô nghĩ như trước nữa.
Tiểu Tề Tử tha thiết khuyên nhủ: “Ngài cũng nên nghĩ đến tiểu nương tử và tiểu thiếu gia chứ. Ngài không muốn có thêm một đứa con nữa sao?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhận bát cháo mà thuộc hạ đưa tới, lạnh nhạt đáp: “Được rồi, sau này ta sẽ cẩn thận hơn. Ngươi tốt nhất đừng để tiểu nương tử nghe được chuyện này.”
Lần này, trong bức thư gửi cho nàng, hắn cũng không hề nhắc đến cuộc săn lùng trước đó.
Tiểu Tề Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Ngài cứ yên tâm, thần có giống loại người không biết điều ấy không!”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khóe môi cong lên đầy tà ác: “Cũng không phải hoàn toàn vô ích. Cái vẻ mặt khiếp sợ của Thượng Quan Hoành Nghiệp lúc thấy ta lộ diện thật thú vị. Mặt hắn ta trắng bệch, xanh xao như gặp ma. Ta tự hỏi, liệu đêm nay hắn ta có gặp ác mộng không!”
Ngọn lửa lạnh lẽo nhảy múa, phản chiếu những tia sáng âm u, sắc nhọn trên gương mặt đẹp đẽ nhưng tái nhợt của Thượng Quan Diễm Kiều, khiến người ta phải rùng mình.
…
Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên bật dậy, toàn thân đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
“Hoàng thượng, ngài sao thế!” Lăng Ba đang túc trực bên cạnh lập tức chạy đến.
Thượng Quan Hoành Nghiệp mơ màng nhìn Lăng Ba, rồi đưa ánh mắt ra ngoài khung cửa, nơi màn đêm sâu thẳm bao trùm: “Là… ác mộng sao?”
Trong giấc mơ, cuộc rượt đuổi và phản rượt đuổi trong những con hẻm tối tăm, những cạm bẫy và âm mưu đấu nhau, hiện lên đầy ám ảnh.
Hắn ta biết kẻ thù của mình là Diễm Vương, vị thủ lĩnh đeo mặt nạ của quân Tây Bắc.
Vì vậy, hắn ta đã chủ động đi, tự mình làm mồi nhử, với hy vọng giết hoặc bắt sống đối phương.
Nhưng…
Thủ đoạn và võ công của Diễm Vương lại cao đến mức đáng kinh ngạc, hắn như một bóng ma, mang theo những thuộc hạ với kỹ năng quái dị, ra tay tàn nhẫn như ma quỷ. Phương pháp giết người của hắn thì muôn hình vạn trạng, như những câu chuyện kinh dị trong truyền thuyết về ác quỷ.
Hơn nữa, có một điều gì đó vô cùng quen thuộc ở hắn, khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp không khỏi kinh hoàng.
Cuối cùng, hắn ta buộc phải từ bỏ kế hoạch săn đuổi ngược lại, lựa chọn rút lui theo phương án cuối cùng – trốn qua con sông ngầm, để đại quân vào thành lùng sục kẻ địch.
Nhưng trước khi bước lên thuyền, hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt của ác quỷ đó—
Tên thủ lĩnh quân Tây Bắc giống như ác quỷ kia, Diễm Vương, đã tháo mặt nạ ra!
Và hắn lộ ra khuôn mặt giống hệt với Cửu Thiên Tuế!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất