Nhìn thấy Tiêu Lan Đường mặc bộ chiến giáp không phù hợp, nhiều người không khỏi nhíu mày.
Chiến giáp vốn nặng nề và thấm đẫm máu của trận mạc. Đối với những ai bước ra từ chiến trường, việc mặc giáp là một hành động mang tính nghiêm trọng và trang trọng.
Không ai tỉnh táo lại khoác giáp đi lại khắp nơi như thế, huống hồ Minh Quang giáp còn là một loại giáp nghi lễ, lộng lẫy và nặng nề hàng chục cân, chỉ dùng trong những dịp đặc biệt. Nhưng trước mắt họ là một thanh niên chưa có kinh nghiệm mặc giáp, càng không có tư cách, sao hắn ta lại dám ngang nhiên khoác lên mình bộ giáp tướng quân Minh Quang?
Tiêu Lan Đường nghe thấy lời nói mỉa mai kia, cơn giận bùng lên, hắn ta lạnh lùng cười: “Ngươi là thứ gì mà dám nói chuyện với ta như thế? Vừa nãy các ngươi có nghe rõ không? Minh Lan Nhược đã thừa nhận ta và tỷ tỷ mới là người Tiêu gia chân chính!”
Cái đám người này nghe hắnta nói mình là nam đinh duy nhất của Tiêu gia, thế mà còn dám nghi ngờ sao?
Hắn ta giằng tay ra khỏi sự kìm giữ của Tiêu Lan Ninh, quay đầu nhìn quanh, lớn tiếng tuyên bố: “Ta, mới là nam đinh duy nhất của Tiêu gia! Nam đinh, các ngươi hiểu chứ? Truyền nối tông đường chỉ có thể dựa vào ta!”
Nói rồi, hắn ta chỉ tay về phía Minh Lan Nhược: “Nàng ta chỉ là một nữ nhân, lại mang họ Minh, không thể kế thừa tông tộc, cũng không thể sinh ra con cháu cho Tiêu gia. Ta, một nam tử Tiêu gia chân chính mới là người thừa kế hợp pháp, hiểu không?!”
Tiêu Lan Ninh nghe vậy mà không khỏi giật mình, khóe miệng co giật. Điều Lan Đường nói đúng là sự thật mà họ luôn tin tưởng.
Nhưng giờ đây, họ vẫn chưa đứng vững trong quân đội, sao Lan Đường có thể ngu ngốc thốt ra những lời như vậy?! Hắn ta điên rồi sao!
Nàng ta lo lắng nhìn xung quanh, nhận thấy bầu không khí mỗi lúc một căng thẳng. Tất cả những ánh mắt đang nhìn họ đều đầy lạnh lùng, như đang kìm nén một cơn giận.
Tiêu Lan Ninh cố gắng trấn tĩnh lại, nở nụ cười gượng gạo và lên tiếng: “Ý của Lan Đường là, biểu muội họ Minh dù sao cũng là nữ nhi, mà chiến trường quá nguy hiểm, thật không phù hợp với nữ nhân.”
Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai từ “Minh gia” khi nói đến Minh Lan Nhược.
“Chúng ta rất lo lắng cho biểu muội, là một cô nương nhà lành, ai lại ra chiến trường nơi nam nhân xông pha như thế, không giữ đúng phận sự, sẽ bị người đời chỉ trích. Nay đệ đệ ta đã đến, biểu muội không cần phải xuất đầu lộ diện nữa.”
Nói đến đây, Tiêu Lan Ninh còn rưng rưng nước mắt, như thể nàng ta thực sự đang lo lắng cho Minh Lan Nhược vậy.
Lời nói của nàng ta khiến tất cả những nữ binh trong phòng sắc mặt tối sầm lại.
Rõ ràng Tiêu Lan Ninh đang ám chỉ rằng những nữ nhân ra chiến trường cùng nam nhân đều không giữ trọn phận sự, chẳng khác gì phường nữ nhân lăng loàn!
Hồng Tỷ không thể không bật cười mỉa mai: “Tiêu tiểu thư nói đúng lắm. Cô là một nữ nhân chuyên lo phụng dưỡng cha mẹ, sinh con đẻ cái, tuân thủ tam tòng tứ đức, chắc chắn sẽ không giống chúng ta, những kẻ không phải ‘nữ nhân nhà lành’ lại dám ra chiến trường.”
Giọng điệu đầy châm biếm này khiến Tiêu Lan Ninh nhất thời cứng đờ. Nàng ta lập tức nhận ra mình đã lỡ lời. Rõ ràng nàng ta muốn hòa giải, nhưng không ngờ lại vô thức buông ra những lời chế giễu các nữ binh đã liều mạng chiến đấu trên chiến trường.
Ở phía xa, Minh Lan Nhược nhấp một ngụm trà, bình thản xem kịch. Đoá Ninh ngồi cạnh nàng nháy mắt tinh nghịch.
“Thấy thế nào? Khả năng của ta với ‘Chân Ngôn Cổ’ trên người chúng có phải rất tuyệt không?”
Hai tỷ đệ này cứ thích nói nhiều, vậy thì để chúng tự nói ra hết tâm địa của mình, cho tất cả thấy rõ chúng là loại người gì! Xem còn ai có thể mong đợi gì ở hai kẻ đầu đất này nữa!
Minh Lan Nhược nhướng mày, nâng ly trà lên cụng với Đoá Ninh, ý bảo rằng—
Tốt lắm, đại vu sư của ta quả nhiên không phụ sự kỳ vọng. Cứ để cặp tỷ đệ này “thành thật” trước mặt mọi người, “mở lòng” là điều tốt mà!
Nàng quyết định sẽ mượn cơ hội này, dập tắt mọi âm mưu muốn lợi dụng dòng dõi Tiêu gia để tranh giành quyền lực với nàng trong Xích Huyết quân.
Lời khiêu khích của Hồng Tỷ đã hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa giận dữ trong lòng Tiêu Lan Đường, thứ đã bị kìm nén từ lần đầu hắn ta gặp Minh Lan Nhược cho đến giờ.
Hắn ta giận dữ chỉ tay về phía Hồng Tỷ và những nữ binh khác, hét lớn: “Cổ nhân nói đúng, nữ nhân cầm quyền, nhà cửa đổ nát! Thuyền buôn có nữ nhân thì gặp xui xẻo, quân doanh có nữ nhân thì chẳng bao giờ tốt đẹp! Ai biết các ngươi thực sự đến đây để đánh trận, hay làm những chuyện đê tiện không dám công khai?!”
Lời này vừa dứt, không khí trong phòng lập tức bùng nổ. Tất cả tướng sĩ Xích Huyết quân, cả nam lẫn nữ đều siết chặt nắm đấm, cơn phẫn nộ không thể kìm nén nữa. Nhiều người đã đứng bật dậy, chuẩn bị động thủ.
Tên khốn này nghĩ mình là ai chứ!
Trong chiến trường, chỉ có sức mạnh mới là tiêu chuẩn duy nhất!
Xích Huyết quân chưa bao giờ coi thường nữ nhân. Những nữ nhân chiến đấu bên cạnh họ đều phải trả giá gấp nhiều lần so với nam nhân, phá bỏ mọi định kiến xã hội.
Những nữ tướng và binh sĩ ngồi trong sảnh đều là những người đã lập công trạng hiển hách, đã trải qua biết bao cuộc chiến sinh tử.
Cái tên này dám sỉ nhục họ, những người đồng đội đã cùng họ vào sinh ra tử! Hắn ta nói họ vào quân doanh để làm chuyện đê tiện, chẳng phải hắn ta còn ám chỉ họ là lũ cầm thú sao?!
Quan Duyệt Thành lạnh lùng quét mắt nhìn quanh: “Ngồi xuống, để Tiêu thiếu gia và tiểu thư nói hết lời!”
Những tướng sĩ trẻ, dù phẫn nộ tột cùng cũng đành phải nén giận, dưới ánh mắt sắc lạnh của Quan Duyệt Thành, lần lượt ngồi xuống. Ánh mắt họ, dù vậy vẫn ngập tràn sát khí, nhìn chằm chằm Tiêu Lan Đường.
Lúc này, giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyền uy của Minh Lan Nhược vang lên:
“Vào Xích Huyết quân, nữ nhân là tỷ muội, nam nhân là huynh đệ, đó là truyền thống và nội quy của Xích Huyết suốt trăm năm nay. Tiêu Lan Đường, ngươi đang phủ nhận truyền thống và nội quy này sao?”
Tiêu Lan Đường cau mày, không giấu nổi sự khó chịu và khinh thường: “Những cái quy tắc cũ kỹ đó chẳng ra gì! Đã trăm năm rồi, các ngươi không biết ‘mất mạng là chuyện nhỏ, mất tiết hạnh là chuyện lớn’ sao? Nữ nhân ra trận thật nực cười! Đợi ta lên nắm quyền, mọi thứ sẽ phải thay đổi!”
Sự kiêu ngạo vô lối của Tiêu Lan Đường khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến cực điểm. Hắn ta đã xúc phạm đến cốt lõi của tinh thần Xích Huyết quân.
Tống Đường không thể chịu đựng thêm được nữa, gương mặt đầy phẫn nộ, lớn tiếng quát: “Tiêu thiếu gia, ngươi quên những gì ta đã dặn sao? Ngồi xuống!”
Tống Đường đã chuẩn bị tinh thần cho việc tỷ đệ Tiêu gia có thể gây rắc rối, vì biết rằng họ được tân đế phái đến nhằm chia rẽ Xích Huyết quân. Nhưng ông vẫn nghĩ họ sẽ có chút đầu óc, không ngu ngốc đến mức tự chuốc lấy rắc rối ngay mặt.
Ông ta còn hy vọng có thể sắp xếp ổn thỏa cho họ, giữ họ lại mà không để họ tự tìm đường chết, dù sao họ cũng là những huyết mạch cuối cùng của Tiêu gia, để lại từ Quan Phong đại gia.
Tiêu Lan Đường chẳng thèm để ý đến vẻ mặt khó chịu của Tống Đường, phất tay một cách thiếu kiên nhẫn: “Ta biết ngươi! Ngươi chẳng qua là kẻ thi trượt nên mới vào quân doanh. Còn ta, hai mươi tuổi đã đỗ cử nhân, ngươi không đủ tư cách dạy ta làm việc!”
Tống Đường tái mặt: “…”
Tiêu Lan Ninh bắt đầu hoảng loạn, nàng ta cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ đang ngấm ngầm bùng lên từ các tướng sĩ xung quanh. Những kẻ ngồi trong sảnh này đều là những người từng liều mạng nơi chiến trường, không ai là chưa từng giết hàng trăm, thậm chí hàng nghìn kẻ địch.
Ánh mắt và khí thế của họ khiến nàng ta run sợ, vội kéo tay Tiêu Lan Đường: “Lan Đường, Lan Đường, đừng nói nữa!”
Những lời này không thể nói ra lúc này! Chẳng phải họ đã bàn trước rồi sao? Trước tiên phải kiểm soát Xích Huyết quân, củng cố quyền lực, rồi sau đó muốn xử lý thế nào cũng được mà!
Minh Lan Nhược nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đặt ly xuống: “Người đâu, Tiêu thiếu gia hôm nay tâm trạng có lẽ không tốt, tiễn họ về phòng nghỉ ngơi.”
“Rõ!” Mấy nữ binh với sát khí bừng bừng lập tức tiến tới kéo Tiêu Lan Đường.
Không ngờ hắn ta đột nhiên giằng ra, chỉ tay thẳng vào Minh Lan Nhược, gào lên đầy căm phẫn: “Minh Lan Nhược! Ngươi dám đuổi ta sao? Người đáng bị tống cổ ra khỏi Xích Huyết quân chính là ngươi! Ngươi là một kẻ không giữ tròn đạo nữ nhân, phản bội chồng, từng cúi đầu trước tân đế, ngươi không xứng đáng đứng đây! Xích Huyết quân là của ta, Tiêu gia, của nam đinh duy nhất là ta!”
Những lời này như giọt nước tràn ly, khiến toàn bộ tướng sĩ Xích Huyết quân lập tức bùng nổ. Họ đồng loạt đứng dậy, không thể chịu nổi nữa.
Nhưng Minh Lan Nhược chỉ cần giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại, không ai dám động thủ.
Tiêu Lan Đường thực sự nghĩ rằng lôi chuyện quá khứ của nàng với tân đế ra thì có thể đe dọa nàng sao? Đáng tiếc… quá ngu xuẩn!
Minh Lan Nhược mỉm cười, vừa chơi đùa với chiếc ly trong tay vừa nói: “Được thôi. Ta có thể từ bỏ tất cả, không chỉ vị trí chủ quân của Xích Huyết quân, mà cả phủ Quốc công, toàn bộ tài sản của ta cũng sẽ giao cho ngươi. Theo lý mà nói, ta là nữ nhân, không đủ tư cách kế thừa tước vị của Quốc công phủ, phải không?”
“Chủ quân, tuyệt đối không được!!!” Nghe nàng nói thế, tất cả tướng sĩ Xích Huyết quân đều sợ hãi. Cơn giận trong họ lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi hoảng loạn, đồng thanh hét lên.
Nhiều người không kìm được, lập tức quỳ xuống định can gián đến cùng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất