Tiểu Tề Tử bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình động đậy.
Hắn ngây người, lắp bắp: “Đây… đây là tiểu… tiểu…”
“Phải, đây là tiểu bảo bảo trong bụng đấy.” Xuân Hòa mỉm cười, trên mặt là nụ cười dịu dàng của người làm mẹ.
Tiểu Tề Tử bỗng chốc thấy khóe mắt cay cay, chóp mũi chua xót, ngây ngốc nhìn Xuân Hòa.
Hóa ra, được người khác quan tâm và lo lắng, lại ấm áp đến thế.
Giây phút này, hắn ta bỗng hiểu vì sao Thiên Tuế gia lại vì chút dịu dàng và ấm áp mà Tiểu nương nương từng dành cho hắn thời niên thiếu, mà trở nên si mê nàng đến vậy.
Có lẽ, những kẻ vốn chẳng có gì, một khi đã nếm trải chút ngọt ngào, liền muốn độc chiếm và giữ lấy mãi mãi.
Nhưng Xuân Hòa tỷ tỷ đã có người mình yêu, nàng ấy đã thành gia lập thất, có con cái, thật sự rất hạnh phúc.
Vậy nên, hắn ta không thể phá hoại hạnh phúc của nàng ấy.
Ngay cả Thiên Tuế gia, khi Tiểu nương nương không thích hắn, không đến bên hắn, cũng luôn kiềm chế, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nàng, giấu kín tâm ý của mình.
Hắn ta chỉ là một tên thái giám, thân thể tàn tạ, càng không thể khiến Xuân Hòa tỷ tỷ khó xử.
“Ừm, ta sẽ bảo trọng bản thân, ta còn phải chờ tiểu chất nhi hoặc tiểu chất nữ dưỡng lão nữa.” Tiểu Tề Tử mỉm cười, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú.
Hắn ta cúi đầu, lấy tay áo lau nước mắt: “Ta còn phải kiếm thật nhiều bạc, sau này xây nhà lớn cho chúng, mua trang sức cho Xuân Hòa tỷ tỷ…”
“Tiểu tử ngốc này, đừng khóc nữa, đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó, chúng ta là người một nhà mà.” Xuân Hòa nhìn Tiểu Tề Tử, cũng không khỏi thấy mũi cay cay.
Không biết vì sao, nhìn hắn đau lòng, nàng ấy cũng bỗng nhiên cảm thấy buồn theo.
“Chốc nữa, đệ đến viện của tỷ, tỷ may cho đệ mấy bộ y phục và giày, còn làm cho đệ một bộ giáp mềm bằng chỉ vàng nữa.” Xuân Hòa dịu dàng nói, không kìm được rơi lệ.
Tiểu thái giám này, rõ ràng là người nhút nhát, dịu dàng và đơn thuần, chỉ vì nàng ấy đối xử tốt với hắn, quan tâm hắn một chút mà đã coi nàng ấy như người thân.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ sắc bén, quyết đoán khi làm nhiệm vụ của hắn.
Nếu năm đó hắn không gặp phải những bất hạnh ấy, bây giờ ở bên ngoài cung cũng đã cưới thê tử sinh con, sống một cuộc sống bình dị.
Cuộc sống bình dị, đối với một số người, chính là điều xa xỉ mà họ hằng mong ước.
Đứa nhỏ này đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng nàng lại chẳng có gì cho hắn, chỉ có thể may cho hắn vài bộ y phục, giày tất và áo giáp mềm để bảo vệ hắn.
“Xuân Hòa tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nữa, đang mang thai không thể khóc, càng không thể thức đêm may vá gì cho ta, những thứ đó ta đều có.”
Tiểu Tề Tử hít hít mũi, nhỏ giọng khuyên nhủ, muốn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, nhưng lại không dám làm ra hành động thân mật như vậy.
Chỉ nghe Xuân Hòa nói muốn may y phục, giày tất và áo giáp mềm cho hắn, lòng hắn đã tràn đầy ấm áp. Ngoại trừ mẫu thân đã mất sớm, chưa từng có ai làm những điều này cho hắn.
Xuân Hòa lau nước mắt, thở dài: “Khác nhau, đó là tâm ý của tỷ.”
“Này, hai người làm gì thế, ngày lễ tết mà lại ôm nhau khóc lóc?” Chu Như Cố bưng một đĩa bánh chẻo và một đĩa thịt nướng vừa ra lò đi tới.
Hắn khó hiểu và lo lắng nhìn thê tử nhà mình: “Nàng đừng khóc nữa, nữ nhân có thai không thể động khí.”
Chu Như Cố vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống, lau nước mắt cho nàng.
Xuân Hòa có chút ngại ngùng nhìn Tiểu Tề Tử, kéo tay hắn: “Ta tự lau được, cũng không có gì, chỉ là thấy Tiểu Tề Tử chịu khổ, ta đau lòng, lại khiến Tiểu Tề Tử cũng phải rơi lệ theo.”
Chu Như Cố cười sang sảng, vươn tay vỗ vai Tiểu Tề Tử: “Tỷ tỷ đệ là người yếu đuối, lại đang mang thai, tâm trạng dễ xúc động, đừng để ý.”
Hắn ta biết Tiểu Tề Tử nhận Xuân Hòa làm tỷ tỷ kết nghĩa, còn cho Xuân Hòa của hồi môn hậu hĩnh.
Xuân Hòa khẽ đánh hắn ta một cái, trách móc: “Chàng đây là chê ta sao?”
Chu Như Cố cười nói: “Ta nào dám!”
Nhìn bầu không khí thân mật của đôi phu thê trước mặt, Tiểu Tề Tử kìm nén chua xót trong lòng, gượng cười: “Đúng vậy, tỷ phu sao có thể chê trách tỷ tỷ được.”
Nói xong, hắn đứng dậy, cúi đầu: “Ta đi xem tình hình của mọi người trước.”
Xuân Hòa còn chưa kịp kéo hắn lại, hắn đã nhanh chóng rời đi.
“Nhớ đến chỗ ta lấy y phục!” Xuân Hòa chỉ có thể gọi với theo.
Tiểu Tề Tử không quay đầu lại, chỉ đáp: “Ta biết rồi.”
Ra khỏi cửa, hắn ngẩng đầu nhìn trời, tuyết đã ngừng rơi, một vầng trăng tròn le lói sau đám mây, không khí lạnh lẽo, xung quanh là ánh đèn lấp lánh.
Tiểu Tề Tử có chút thất thần, hít sâu một hơi, mới bình tĩnh lại.
Ta đã từng gặp được xuân quang và nhu dạ đẹp nhất.
Giờ đây, xuân quang không thuộc về ta, nhu dạ cũng chẳng thể dung nạp vì sao vô danh, ta không có tư cách, cũng chẳng có năng lực ôm lấy nàng.
Duy nguyện xuân quang nhu dạ, phúc thọ vĩnh kế. (Câu chúc này mang ý nghĩa mong muốn người nhận được hưởng trọn vẹn niềm vui, may mắn như ánh sáng mùa xuân kéo dài mãi mãi, phúc đức và tuổi thọ không bao giờ dứt.)
…
Ngoài phủ
Minh Lan Nhược vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy dưới ánh đèn lay động, một bóng người cao ráo đang đứng đó. Người nọ khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn đen, tay cầm đèn cung đình, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh như nhung.
Ánh đèn hắt lên gương mặt tuấn tú của hắn, tạo nên vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Chẳng thấy chút men say nào.
Nàng ngẩn người nhìn một lúc, khẽ cất tiếng:
“Nguyệt xuất hàn xuân dạ, tinh lạc lương nhân kiên…” (Ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm và rơi xuống, vô tình đậu lên vai người đang đứng dưới bầu trời đêm ấy tạo nên một khoảnh khắc đẹp, lãng mạn và đầy thi vị.)
“Minh chủ quân quả nhiên là người biết làm thơ ngâm vịnh.” Thượng Quan Diễm Kiều nghe nàng ngâm nga hai câu thơ, khẽ cười.
Đây là nàng làm thơ cho hắn sao?
Lương nhân… Hắn là lương nhân của nàng sao?
Thật khiến tâm tình hắn vui vẻ.
Minh Lan Nhược nhướng mày, mỉm cười: “Chẳng phải A Kiều là lương nhân của ta sao?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, đưa tay về phía nàng: “Lại đây.”
Minh Lan Nhược không do dự, tiến lên nắm lấy tay hắn.
Ngay sau đó, hắn lấy từ tay thị vệ Tinh Tú bên cạnh một chiếc áo choàng lông chồn trắng khoác lên người nàng, sau đó lại đội cho nàng một chiếc mũ trùm đầu bằng lông chồn.
Minh Lan Nhược nhìn chiếc áo choàng lông chồn trắng mềm mại trên vai mình: “A Kiều muốn đưa ta đi đâu?”
Che giấu dung mạo của nàng như vậy, hắn muốn làm gì?
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ cười, nắm tay nàng lên xe ngựa: “Đi dạo phố, hôm nay rằm tháng giêng, chẳng phải nương tử nên cùng vi phu đi dạo sao?”
Minh Lan Nhược sững sờ, gương mặt trắng nõn ửng hồng: “Chuyện này… cũng được.”
Nương tử… a…
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, kiếp trước cộng thêm kiếp này nàng chưa từng được ai gọi như vậy.
Lên xe ngựa, nàng liền bị hắn kéo ngồi bên cạnh.
Minh Lan Nhược kéo kéo vạt áo, có chút không tự nhiên nói nhỏ: “Y phục của ta là nam trang… Nếu nói trước với ta một tiếng, ta thay nữ trang chẳng phải tốt hơn sao… Ưm.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị hắn ôm vào lòng.
Chiếc mũi cao thẳng của nam nhân vùi vào cổ nàng, đôi môi mỏng in lên vùng da nhạy cảm, khẽ cắn một cái:
“Minh chủ quân thân thể mềm mại như vậy, không thay nữ trang, cũng rất tốt.”
Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của hắn phả vào cổ nàng.
Minh Lan Nhược lập tức run lên, ánh mắt trở nên mê ly, khẽ gọi: “A Kiều…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất