Thượng Quan Diễm Kiều đưa Minh Lan Nhược đi dọc theo cây cầu vòm về phía trước, nơi đó là nơi náo nhiệt nhất, có thể nhìn thấy cả gánh hát đang hát trên thuyền.
Đi được một lúc, Minh Lan Nhược thấy bên bờ sông có người bán kẹo hồ lô, xung quanh là một đám trẻ con đang cầm đồng tiền muốn mua.
Minh Lan Nhược không khỏi rưng rưng nước mắt: “Tiểu Hi thích kẹo hồ lô nhất, nếu như nó ở đây thì tốt rồi.”
Tiểu Hi là điểm yếu của nàng và hắn, mặc dù đứa trẻ đó thông minh, lanh lợi, lại khỏe mạnh vô cùng, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Làm sao chịu được cảnh vào nam ra bắc chinh chiến, vì sự an toàn của con, nàng không thể mang theo tiểu bảo bối bên mình.
Ngoại tổ mẫu A Cổ ma ma giúp đỡ chăm sóc tiểu gia hỏa, một già một trẻ sống ở Miêu Cương.
Chớp mắt đã gần hai năm rồi…
Nàng còn có thể gặp A Kiều vài lần, nhưng chỉ mới gặp Tiểu Hi một lần, sinh nhật bảy tuổi của tiểu gia hỏa, nàng cũng chỉ có thể sai người tặng quà.
Nàng thật sự không phải là một mẫu thân tốt, cũng khó trách Cảnh Minh nhìn thấy, càng không dám thành thân sinh con.
…
Thượng Quan Diễm Kiều thấy người bên cạnh ảm đạm, khóe mắt đỏ hoe, hắn bỗng tiến lên, chen vào đám trẻ con đang cầm hai văn tiền xếp hàng mua kẹo hồ lô.
Hắn ném cho người bán hàng một thỏi bạc mười lượng, mua hết toàn bộ kẹo hồ lô!
Người bán hàng nhất thời vui mừng khôn xiết, rối rít cảm tạ, đưa cả giá kẹo hồ lô cho hắn.
Ông ta phải bán kẹo hồ lô mấy tháng mới kiếm được mười lượng bạc!
Kẹo hồ lô bị người ta mua hết, một đám nhóc thấy vậy liền òa khóc nức nở –
Có một tên đại nhân mặt dày chen ngang, mua hết kẹo hồ lô rồi!!!
Một đám phụ mẫu đang chờ con cái nhất thời trừng mắt nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, muốn mắng chửi, nhưng nhìn thấy bộ áo choàng lông chồn đắt tiền trên người Thượng Quan Diễm Kiều và khí thế bức người kia, liền ngậm miệng lại.
Nhìn là biết người ta giàu có, không thể chọc vào!
Minh Lan Nhược nhìn hắn bê giá kẹo hồ lô đến trước mặt mình, không khỏi ngượng ngùng: “Chàng… chàng làm gì vậy, ta không thích ăn ngọt lắm.”
Cho dù có muốn ăn, một xâu là đủ rồi, mấy chục xâu này ăn đến tết năm sau sao?
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên trở thành “ác bá” trong mắt người khác, lại còn cướp kẹo của trẻ con…
Hắn khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Ai nói là mua cho nàng ăn, đừng tự mình đa tình.”
Minh Lan Nhược: “…”
Người này sẽ không phải là mua về tự mình ăn đấy chứ? Nàng biết hắn thích ăn ngọt.
Hơn nữa, sao hắn nói chuyện lại gợi đòn như vậy chứ? Tối nay đừng hòng lên giường nàng!!
Lại thấy hắn lấy xuống một nắm kẹo hồ lô nhét vào tay nàng, sau đó quay sang đám trẻ con đang khóc lóc om sòm, thản nhiên nói –
“Đến chỗ vị tỷ tỷ này, mỗi người được nhận một xâu, nhận rồi phải cảm ơn tỷ tỷ, nói lời hay ý đẹp.”
Đám trẻ nghe vậy, có đứa nhìn cha mẹ mình, có đứa đã buông tay, chạy ù đến trước mặt Minh Lan Nhược.
“Cảm ơn tỷ tỷ!”
“Tỷ tỷ, Thượng Nguyên vui vẻ!”
“Tỷ tỷ đẹp quá!”
Đám trẻ con đột nhiên vây quanh, nhìn nàng chằm chằm, Minh Lan Nhược ngẩn người, nhìn những gương mặt đáng yêu.
Nàng không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn và bàn tay mũm mĩm của chúng: “Được rồi, mỗi người một xâu, ngoan nào.”
Nàng vừa phát kẹo hồ lô cho đám nhỏ, vừa ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, đáy lòng tràn đầy ấm áp.
Thì ra vị gia này thấy nàng nhớ con liền nghĩ cách gọi một đám trẻ con đến vây quanh nàng để nàng vui vẻ hơn. (Aaa dịch đến đoạn này mà phải nhiều chuyện vì bị tan chảy với ngài Kiều >.<)
Cuối cùng cũng phát hết kẹo hồ lô, Minh Lan Nhược cũng bị đám trẻ ôm hôn không ít, lại còn nhận được một đống lời hay ý đẹp.
Tâm trạng nàng tốt hơn nhiều.
“Đi thôi, chúng ta qua cầu xem hát.” Nàng chủ động đưa tay khoác lấy cánh tay hắn, ánh mắt sáng ngời và dịu dàng nhìn hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều nắm lấy tay nàng, khẽ cười: “Tâm trạng đã tốt lên rồi sao, dễ dỗ dành như vậy, Minh chủ quân thật sự rất dễ dỗ.”
Minh Lan Nhược thầm thở dài. Sự tinh tế và dịu dàng này, lại đi ngược với cái miệng xấu xa của hắn…
May mà, thật sự rất ngọt ngào.
Cảm giác được một người đặt trong lòng yêu thương và trân trọng, cảm giác được quan tâm, khiến người ta cảm thấy đời này thật sự đáng sống.
“Đi thôi, vị lang quân khó dỗ dành của ta.” Nàng mỉm cười nhận lấy đèn cung đình, khoác tay hắn, hòa vào dòng người đi lên cầu đá.
…
Dưới ánh trăng sáng, khu chợ náo nhiệt phi thường, dòng người tấp nập trên cầu vòm đá, dòng sông nhỏ dưới cầu róc rách chảy, những chiếc thuyền du ngoạn qua lại.
Giữa tiếng cười nói ồn ào, trên thuyền hát có gánh hát đang hát những bài hát du dương réo rắt.
Minh Lan Nhược nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt dịu dàng.
Sự náo nhiệt và yên bình như vậy, pháo hoa rực rỡ của nhân gian, người mình yêu thương ở bên cạnh, thật sự yên bình và tốt đẹp đến mức khiến nàng cảm thấy như đang mơ.
“Một mảnh tương tư, hai nơi sầu muộn, vừa khuây khoả chân mày, lại dâng lên tâm tư…”
Thì ra là có người trên thuyền đang ngân nga đọc thoại, một giọng hát hay khiến mọi người vỗ tay khen ngợi.
“Hát hay, đáng được thưởng một chiếc đèn cung đình đẹp!”
Nàng không khỏi tò mò nhìn xuống thuyền, thì ra là gánh hát trên thuyền đã mở đài, cùng vui chơi với những người yêu thích ca hát.
Để những khán giả có hứng thú lần lượt lên ngẫu hứng hát một đoạn.
Chỉ cần bỏ ra mười đồng, nếu có thể hát được một đoạn ngắn theo kịp tiếng đàn và nhịp trống, lại được mọi người hoan nghênh, chủ gánh hát sẽ tặng một chiếc đèn hoa đẹp làm phần thưởng.
Minh Lan Nhược nhìn thấy trên chiếc thuyền lớn treo rất nhiều chiếc đèn hoa vô cùng tinh xảo.
Đặc biệt là chiếc đèn hình Thanh Minh Thượng Hà đồ ở giữa, gió thổi qua, theo ánh đèn chuyển động, những hình người bên trong dường như cũng chuyển động theo.
Nàng không khỏi thán phục: “Dương Đình huyện chỉ là một nơi không lớn, vậy mà lại có đèn đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả đèn trong cung!”
“Dương Đình vốn nổi tiếng làm đèn lồng, có cung cấp cho trong cung.” Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói.
Sau đó, hắn liếc nhìn chiếc thuyền kia: “Nàng thích chiếc đèn Thanh Minh Thượng Hà đồ kia sao?”
Minh Lan Nhược không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu: “Rất tinh xảo, sự náo nhiệt của Thanh Minh Thượng Hà đồ chẳng phải rất hợp với hôm nay sao, lát nữa ta sẽ hỏi chủ gánh hát xem ông ấy mua ở đâu.”
Một ngày tốt đẹp như hôm nay, mua một chiếc đèn đẹp mang về, là một kỷ niệm rất tốt, nhìn thấy sẽ nhớ đến đêm Thượng Nguyên này cùng hắn du ngoạn.
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ trầm ngâm, thản nhiên nói: “Nàng đợi ta một lát.”
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Vội vàng chạy đến bên cầu nhìn xuống, hắn vậy mà trực tiếp cúi người nhảy từ trên cầu xuống, như chim ưng xinh đẹp đáp xuống chiếc thuyền hát giữa sông.
“Hay!”
“Đẹp!!”
Hành động này, đầu tiên là khiến mọi người đang xem náo nhiệt ngẩn người, sau đó đều đồng loạt vỗ tay, chỉ nghĩ là chủ gánh hát tìm võ sinh đến trợ hứng.
Ngược lại, chủ gánh hát bị dọa sợ, nhìn thấy người trước mặt dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, liền biết không phải người thường.
Ông ta tiến lên, dè dặt hỏi: “Vị công tử này muốn làm gì…”
“Leng keng.” Thượng Quan Diễm Kiều ném một thỏi bạc vào chiếc chậu nhỏ đựng tiền đồng.
Hắn khẽ mỉm cười: “Chỉ là người yêu thích ca hát, đến hát một khúc tranh đèn thôi.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ chủ gánh hát ngẩn người, ngay cả Minh Lan Nhược trên cầu và mấy vị tinh tú vội vàng chạy đến cũng đều biến sắc.
Thương Kiều lúc trước học hát là vì Minh đế thích hí khúc và các loại tiểu khúc, để lấy lòng Minh đế.
Cho nên, hắn chưa bao giờ tùy tiện cất giọng hát.
“Lúc trước gia ở Tần Danh phủ vì truy đuổi đám thủy phỉ, bày trận lớn, đem đám đầu mục thủy phỉ cùng đám quan lại cấu kết với chúng, tổng cộng gần một trăm bảy mươi người toàn bộ giết sạch!”
Khuê tú sắc mặt có chút khác thường, nhỏ giọng nói.
Gia kỳ thật chỉ có lúc tâm trạng rất tệ và muốn giết người mới hát!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất