Ngay từ lúc trên cầu, thấy hắn cất tiếng ca, nàng đã muốn hôn lên đôi môi ấy thật mạnh mẽ.
Đôi môi đẹp đẽ này có thể thốt ra những lời cay độc, cũng có thể chọc tức người ta đến chết đi sống lại, thôi thì đừng nói gì nữa.
Minh Lan Nhược dứt khoát giơ tay câu lấy cổ hắn, ép hắn cúi đầu, thân hình thẳng tắp hơi cong xuống.
Đây là A Kiều của nàng, là tiểu cữu cữu của nàng, là cựu Đông Xưởng Đốc chủ, là Diễm Vương hiện nay.
Là người vì nàng hát vở kịch hay nhất đêm nay, cùng nàng du ngoạn kinh mộng.
Là nam nhân nàng yêu sâu đậm!
“A Kiều…” Nàng thì thầm bên môi hắn, ngón tay khẽ động, gỡ khăn che mặt trên trán hắn, dịu dàng mà đau lòng vuốt ve nếp nhăn trên trán hắn.
Hắn khẽ cười, lại nắm tay nàng đặt lên ngực mình, thấp giọng bên tai nàng: “Minh chủ quân, đêm nay đã muốn tận tình địa chủ chi nghi, vậy liền giao cho nàng, nếu không làm bổn vương hài lòng, phải làm sao đây?”
Minh Lan Nhược khựng lại, người này thật sự là được voi đòi tiên.
Hắn còn muốn làm vương? Mỗi lần gặp mặt, hắn đều ngang ngược bá đạo trong phòng nàng, khắp nơi bức bách.
Hôm nay không thể được.
Nàng nheo đôi mắt trong veo, một tay vuốt ve khuôn mặt hắn, đầu ngón tay từ trong vạt áo hắn luồn vào, cười nói: “Được, đêm nay ta bao trọn, Diễm ban chủ phải hát cho hay mới được.”
Đêm nay, nàng sẽ không để hắn làm vương, mà muốn hắn làm danh linh độc nhất vô nhị của nàng!
Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày, siết chặt eo thon của nàng, ép sát vào người mình: “Sao, nàng muốn nghe?”
Minh Lan Nhược bị hắn ép sát như vậy, tự nhiên cảm nhận được chỗ khác thường.
Người này thật là…
Nàng hơi nóng mặt, hừ nhẹ: “Diễm ban chủ chẳng phải là danh giác sao?”
Nói xong, nàng đẩy hắn một cái, trực tiếp đẩy hắn ngồi xuống chiếc giường gỗ lê hoa bên cửa sổ.
Hôm nay là tết Thượng Nguyên, không giới nghiêm, bá tánh đều có thể ca hát nhảy múa suốt đêm, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, trong phòng không cần thắt đèn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lờ mờ như vậy, ngược lại có một ý đồ riêng.
Thượng Quan Diễm Kiều thuận theo động tác của nàng ngồi xuống, nhìn nàng thật sự dám cả gan áp sát.
Minh Lan Nhược từ trên cao nhìn xuống, tách hai chân ra, đè lên người hắn, nhướng mày nhìn xuống: “Diễm ban chủ, ở trên giường mà không hát, làm sao khiến kim chủ như ta có hứng thú đây?”
Nói xong, nàng cởi thắt lưng của hắn, thuận thế rút trâm ngọc trên búi tóc hắn.
“Hừ…” Mái tóc dài buông xuống bên tai, hắn hơi nhếch cằm, đôi mắt phượng thâm sâu khó lường nhìn nàng, khẽ cười.
Thật sự dám vào lúc hắn không tiện đổi dung mạo, chủ động cởi y phục của hắn sao?
Con mèo nhỏ này đã lớn thành báo mẹ, dám khiêu khích hắn rồi, có chút thú vị.
Phải nói, thật mới mẻ.
Hắn lười biếng dựa ra sau, thu liễm khí thế toàn thân, siết chặt eo thon của nàng: “Được… Vậy mời Minh chủ quân nghe cho kỹ, thù lao của ta mà không đủ, liền hát không nổi.”
Minh Lan Nhược đầu ngón tay từ cằm hắn trượt xuống xương quai xanh, tiếp tục xuống dưới, cởi bỏ vạt áo còn lại: “Diễm ban chủ, vậy không được.”
Cuối cùng, lòng bàn tay nàng hơi dùng sức ấn lên lồng ngực ấm áp của hắn, mỉm cười nói: “Giọng hát hay như vậy, nếu như ngừng lại giữa chừng, sẽ không có thù lao ngọt ngào đâu.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng, híp mắt, nữ nhân này là đang trả thù hắn luôn thích nghe nàng khóc sao.
Nhưng bộ dạng ngang ngược này của nàng thật sự khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
“Được, ta hát, muốn nghe gì? Mời chủ quân điểm hí.” Hắn mỉm cười, mặc cho nàng từng chút từng chút cởi y phục thắt lưng của hắn, tùy ý rơi rụng đầy đất.
Minh Lan Nhược cởi áo trong của mình, mỉm cười cúi người, vén tóc bên tai hắn ra sau tai: “Hoa đán, lão đán, thanh y… đều được, vậy thì 《Thám Song》đi.”
Đối với nam đán mà nói, đây là vở kịch thử thách nhất sao?
Nụ hôn của nàng rơi xuống khóe môi hắn, tiếng hát uyển chuyển đầu tiên của hắn liền vang lên: “Nàng hát chuyện tha hương gặp cố tri, từng bước từng câu là tương tư, người dưới đài bảng vàng đề danh…”
Nụ hôn của nàng rơi xuống yết hầu hắn, hắn nhắm mắt lại, giọng hát vẫn trong trẻo, nhưng lại là làn điệu thanh y của phái Trình: “Chẳng nhận ra người quen cũ trên đài…”
Nụ hôn của nàng rơi xuống tim hắn, chó mũi hắn hơi rỉ ra mồ hôi, giọng hát đã trở nên sắc bén và khàn đặc của đao mã đán: “Hắn nói chuyện động phòng hoa chúc, mọi người chúc mừng giai nhân xứng tài tử…”
Sau đó, nàng mơ màng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy vai hắn, mái tóc buông xõa liền quấn lấy mái tóc đen nhánh của hắn.
Như tơ vò rối ren, dây dưa không dứt đời đời kiếp kiếp.
“Chưa nghe, từng câu từng chữ đều là tình si…” Khúc hát của hắn đã trở thành tiếng thở dài khàn khàn.
Hơi nước mờ ảo như sương mù lan tỏa từ cửa sổ, cùng với màn sa giường lay động, bao phủ lấy giọng hát mê hoặc của hắn, che lại nụ cười và sự si mê của nàng.
Từng chút, từng chút, tiếng ngâm nga ngọt ngào và mê ly, khiến người ta như say như mê.
…
Chưởng quầy quán trọ ngồi ở lầu dưới nghe tiếng hát uyển chuyển lúc nửa đêm, đến cuối cùng đã khàn cả giọng, nhưng vẫn rất hay.
Không khỏi bất ngờ giọng hát quả thật tuyệt vời!
Chỉ là chủ quân thật sự là nữ tử quân tử, vậy mà chỉ bảo đối phương hát cả đêm, chậc chậc.
…
Còn về phần tinh tú canh đêm, bọn họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ có một ý nghĩ ——
Việc mà tiên đế trăm phương ngàn kế dụ dỗ bức bách cũng không làm được, vị nữ chủ quân kia lại làm được, thật mẹ nó —— lợi hại!
…
Phủ nha huyện Dương Đình
“Thiếu tướng quân, chủ quân cho người đến báo, đêm nay không trở về, mang theo Diễm Vương điện hạ dọc đường du ngoạn thưởng cảnh.”
Một tên thị vệ đến bên cạnh Trần Ninh thấp giọng bẩm báo.
Người của bọn họ từ xa đi theo chủ quân và Diễm Vương.
Trần Ninh nghe vậy, cất bức thư trong tay, vừa để thư vào trong ngực, vừa thản nhiên nói: “Ừ, ngươi đi nói với Cảnh hiệu úy một tiếng.”
Tên thị vệ kia chắp tay, đang muốn rời đi, lại bị Trần Ninh gọi lại.
“Thôi, ta tự mình đi nói vậy, ngươi nghỉ ngơi đi.” Trần Ninh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tự mình đi.
Tên thị vệ chắp tay rời đi: “Rõ!”
Trần Ninh cất thư xong, liền đi về phía sân trước, nha đầu ngốc Cảnh Minh kia hẳn là đang trông chừng Đóa Ninh.
Một người ngốc, trông chừng một người hung dữ, chủ quân cũng thật yên tâm.
Chỉ là khi đi đến hành lang, lại vừa lúc nhìn thấy một bóng người ngồi trên hành lang, vừa không biết đang nghịch thứ gì, vừa nhìn trăng sáng trên trời.
Trần Ninh đi tới, chắp tay: “Hồng tỷ.”
Hồng tỷ hiện tại đã là Chiêu Vũ tướng quân, vẫn là cấp bậc cao hơn hắn, dù sao hai mươi năm trước, bà ở dưới trướng Tiêu soái đã là hiệu úy rồi.
Nhưng bà một chút cũng không thích người thân cận bên cạnh gọi bà là tướng quân, ngay cả binh lính dưới trướng cũng gọi bà là Hồng tỷ.
Bà nói gọi là tỷ thân thiết hơn, cũng không già.
Hồng tỷ sửng sốt, vội vàng quay mặt đi, đứng dậy nhét thứ trong tay vào bên hông: “Là ngươi à, sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Tuy rằng động tác của nàng rất nhanh, nhưng Trần Ninh vẫn nhìn thấy ánh lệ nơi khóe mắt nàng dưới ánh trăng.
Còn có sợi dây đồng tâm kết trong tay nàng, sợi dây đồng tâm kết cũ kỹ kia…
Trần Ninh đột nhiên nhớ ra, lúc hắn còn rất nhỏ đã từng nhìn thấy, giống hệt sợi dây đồng tâm kết mà phụ thân từng cẩn thận cất giấu, sau đó lại bị thiêu hủy.
Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: ” Một năm một năm thời gian trôi, nào hay chia ly dễ mất hồn, yến tiệc ca vũ chớ từ chối, chẳng hay Hồng tỷ đã nghe qua nửa đoạn sau của bài từ này chưa?)
Hồng tỷ cười nhạt một tiếng: “Chuyện của trưởng bối, tiểu oa nhi đừng nhúng tay vào.”
Trần Ninh ngẩng mắt lên, nhỏ giọng nói: “Là vãn bối mạo muội, chỉ là vãn bối vẫn luôn nghĩ, sau sinh ly tử biệt, còn có thứ gì? Có ái biệt ly, oán tăng hội, Hồng tỷ là người từng trải, hiểu hơn ta.”
Nói xong, hắn lại hành lễ một cái, mới xoay người rời đi.
Rất lâu sau, Hồng tỷ nhắm mắt lại, khàn giọng nói: ” Ngập tràn non sông hoài niệm xa, hoa rơi gió mưa càng thêm buồn, chi bằng trân trọng người trước mắt.
Vậy là tiểu bối đến dạy nàng buông bỏ khúc mắc trong lòng, trân trọng người trước mắt sao?
…
Chỉ là Trần Ninh vừa định rẽ vào viện của Cảnh Minh, đột nhiên thấy một nữ binh chạy tới: “Không xong rồi, Trần thiếu tướng quân, Cảnh Minh tỷ tỷ và Đóa Ninh tỷ tỷ đánh nhau rồi!”
Trần Ninh tìm được Cảnh Minh, thật sự không ngờ lại là cảnh tượng này ——
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất