“Ta đưa nàng về viện.” Trần Ninh cũng không nhiều lời, trực tiếp bế nàng lên.
Ừm, không bế nổi.
Trần Ninh: “…”
Hắn bất đắc dĩ đứng thẳng người, nhìn nàng: “Tỉnh táo một chút, không có việc gì lại thi triển Thiên Cân Truỵ!”
Nàng thi triển chiêu thức này, hắn làm sao bế nổi nàng.
Cảnh Minh tiếp tục cười ngây ngô rạng rỡ với hắn “He he he”, đưa tay trực tiếp ôm lấy cổ hắn.
Trần Ninh khẽ cứng đờ, thở dài, hơi khom người, đỡ lấy chân nàng, trực tiếp vác nàng lên vai, sải bước đi vào trong viện của nàng.
Đợi mở cửa, hắn đặt nàng lên giường.
Ừm, lần này không đặt xuống được.
Nàng túm chặt vai hắn không buông tay, giống như con sóc nhỏ bám trên cây đại thụ, bám chặt trên vai hắn.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn một chút, buông tay.”
“Ta không muốn buông tay, ta thèm muốn ngươi… Ai!” Cảnh Minh lẩm bẩm mê man.
Chóng mặt quá, tại sao nàng lại chóng mặt như vậy? Đầu nặng quá, nặng quá, nặng đến mức muốn vặn ra.
Trần Ninh: “…”
Thèm muốn hắn, hắn sao không nhìn ra! Những ngày này, nàng tiêu dao tự tại, nói chia tay là chia tay, đâu có giống như thèm muốn hắn?
Nhưng Cảnh Minh lại không chịu buông tay, lẩm bẩm nói gì đó –
“Chàng muốn thành thân rồi… Thành thân sinh con rồi…”
Trần Ninh nhíu mày, đột nhiên điểm vào huyệt đạo mềm mại trên eo nàng.
Cảnh Minh khẽ run lên, cả người đều mềm nhũn.
Trần Ninh bế nàng lên, lúc này mới đặt “con sóc nhỏ” trên vai xuống giường, lại đưa tay cởi giày cho ” sóc con”.
Nàng dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bàn chân trắng nõn cũng nhỏ nhắn đáng yêu, đáy mắt hắn tối sầm lại, nhưng cũng biết rõ bản tính phản nghịch của nàng.
Hắn an bài nàng ổn thoả, lại đi ra cửa phân phó binh lính của mình: “Đi chuẩn bị canh giải rượu và nước nóng.”
Bên cạnh có nữ binh nhìn thấy muốn đi vào: “Thiếu tướng quân, để chúng ta chăm sóc Cảnh Minh tỷ tỷ đi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Ta đến là được rồi, các ngươi không lay chuyển được nàng đâu.”
Nữ binh kia còn muốn nói gì đó, lại bị nữ binh bên cạnh kéo đi.
“Ngươi mới được điều đến, không biết Trần thiếu tướng quân và Cảnh Minh tỷ tỷ trước kia…”
Nữ binh kia vừa kéo đồng bạn đi, vừa thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng ta.
Trần Ninh cũng không phải không nghe thấy, ánh mắt hắn sâu thẳm, xoay người trở lại bên cạnh Cảnh Minh ngồi xuống.
“Con sóc nhỏ” trên giường đang lăn qua lăn lại, dáng vẻ rất khó chịu, kéo kéo cổ áo.
Trần Ninh cũng không để ý tới nàng, cho đến khi thân binh bên dưới đưa canh giải rượu và nước nóng lên.
Trần Ninh lúc này mới trực tiếp kéo Cảnh Minh dậy, trước tiên cởi sạch quần áo của nàng, ném vào thùng nước nóng.
Dù sao cũng không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ không một mảnh vải của nàng, trước tiên để nàng tỉnh rượu rồi nói sau.
Nước ấm vừa ngâm, Cảnh Minh giật mình, dường như tỉnh táo hơn một chút.
Nàng xoa xoa mặt, ngẩng đầu, mơ màng nhìn hắn: “Chàng… Sao chàng lại ở đây?”
Trần Ninh không chút biểu cảm cầm lấy canh giải rượu đưa đến bên miệng nàng: “Uống chút canh giải rượu.”
Thứ rượu kia, trước đó bọn họ đã thử nghiệm trên trâu ngựa, nhưng người thật sự uống qua chỉ có Đóa Ninh.
Ngâm nước nóng cộng thêm canh giải rượu, không biết có hiệu quả hay không.
Cảnh Minh ngẩng mắt, cố gắng nheo mắt nhìn hắn, nhưng hơi nước bốc lên, nàng chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng.
Hai mắt nàng đảo quanh, trước mắt hiện ra một đám bóng người.
Nàng đột nhiên muốn đưa tay bắt lấy một người trong số đó, nhưng lại không dám, nhịn một chút, chóp mũi cay cay, đột nhiên nghẹn ngào –
“Mẹ kiếp! Trong mơ có tám Trần Ninh, sao không chia cho ta một người, bảy người còn lại muốn cưới ai thì cưới, muốn gả ai thì gả, muốn sinh mấy đứa thì sinh!!”
Trần Ninh: “…”
Được rồi, vốn đã ngốc nghếch, giờ thành đại ngốc thật rồi.
Chỉ là…
Hắn chưa từng thấy Cảnh Minh rơi lệ trước mặt người khác, ngay cả khi nàng bị thương, cũng chưa từng khóc.
Bây giờ nàng nhỏ bé như vậy, giống như con sóc nhỏ nằm úp sấp bên cạnh thùng tắm, đôi mắt to tròn, nước mắt tí tách rơi xuống, dáng vẻ đáng thương.
Không biết tại sao lại khiến hắn nghẹn thở.
Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Trần Ninh mặt không chút thay đổi bóp cằm nàng, hơi dùng sức, tách miệng nàng ra, đổ canh giải rượu vào.
Cảnh Minh bị đổ vào hai ngụm, nàng theo bản năng giãy giụa một cái, bị sặc: “Khụ khụ khụ… Khụ khụ.”
Theo tính cách thường ngày của nàng, nhất định là nổi trận lôi đình, giơ nắm đấm lên đánh tới rồi.
Nhưng mà…
Nhưng mà bây giờ có tám Trần Ninh đứng trước mặt nàng, cũng không biết đánh người nào.
Nàng nhịn không được nức nở, sặc đến khó chịu, chỉ nắm chặt tay đấm loạn xạ, khóc đến mức thở hổn hển –
“Tám người các ngươi bắt nạt một mình ta, đúng là đồ hèn nhát… Khụ khụ khụ!”
Trần Ninh nhìn nàng khóc, phản tay nắm chặt tay nàng đang vung loạn, bất đắc dĩ dùng tay kia vỗ lưng nàng: “Sao ngươi phiền phức như vậy, ồn ào chết đi được!”
Thật sự không biết nên đối mặt với Cảnh Minh biết khóc như thế nào!
Nha đầu này luôn luôn kiên cường, nhưng khóc lên lại khiến hắn rối bời.
Cảnh Minh rốt cuộc cũng không ho nữa, nhưng lại bắt đầu ưm ưm đẩy hắn, lẩm bẩm muốn thoát khỏi tay hắn.
“Huynh đi đi, ngươi đi lấy vợ… Hu hu… Huynh đi sinh con đi… Hu hu… Đừng quản ta…”
Càng giống con sóc xù lông, đang phản đối hắn cướp đoạt hạt dẻ của nó.
Hắn phiền não đến mức trực tiếp giữ chặt gáy nàng, ép nàng ngẩng đầu lên: “Im miệng, không được khóc!”
Hắn uống một hơi canh giải rượu, cúi đầu xuống, ngậm lấy môi nàng, hung hăng đổ đầy miệng “sóc con” một ngụm canh.
Khóc cái gì mà khóc, đây không phải là điều nàng cầu xin sao?
Là nàng nói chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho ta!
Là nàng nói chúng ta không cùng đường!
Nàng có tư cách gì mà khóc?
…
Cảnh Minh đưa tay muốn đánh hắn, nhưng bàn tay đưa ra lại không nỡ.
Lúc không mơ, nàng đều kiềm chế bản thân, không được đến gần hắn, có thể không nói chuyện thì sẽ không nói.
Chỉ cần đến gần hắn là nàng sẽ khó chịu, nhưng đây là trong mơ, có tám Trần Ninh, bọn họ đều hôn nàng.
Hôn thì hôn đi, dù sao cũng là mơ, có gì mà không thể?
Nàng đột nhiên đưa tay vòng lấy cổ hắn, nước mắt vừa rơi lã chã, vừa mặc cho hắn hôn mình.
Giữa môi lưỡi đều là mùi vị canh giải rượu, còn có mùi vị của hắn.
Cảnh Minh ôm chặt hắn, như muốn khảm hắn vào trong cơ thể mình, khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa: “Hu hu… Ta thích huynh, ta rất thích huynh, Ninh Ninh…”
“Im miệng, không được gọi ta như vậy!” Trần Ninh bị “sóc con” ôm đến mức hơi đau, khẽ rên rỉ cắn một cái lên môi nhỏ của nàng.
Ninh Ninh cái gì mà Ninh Ninh! Nghe nữ tính quá!
“Ninh Ninh… Huynh cắn ta!” Cảnh Minh vừa rơi lệ, vừa đẩy hắn.
Giống như đang bóc tách hạt dẻ tìm hạt thông, hôn lên mặt hắn, lên cổ hắn.
Trần Ninh bị nàng hôn đến mức lửa nóng bừng lên, nheo mắt, thuận tay cầm lấy khăn ướt bên cạnh lau mặt cho nàng: “Tỉnh táo một chút!”
“Hu hu… Ta… Không muốn huynh gả đi, nhưng ta cũng không muốn sinh con, phụ thân huynh… Ợ… Phụ thân huynh… Ợ… Sẽ tuyệt hậu…”
Cảnh Minh khóc đến mức nấc lên: “Ta chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình… Nhưng tại sao ta lại thích huynh chứ…”
Nàng tuôn ra hết những uất ức và đau khổ giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất