Minh Lan Nhược - FULL

Cáo Bạc nhìn Từ Tú Dật, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Trước kia, hắn đã gặp quá nữ nhân. Không ít người, sau khi nghe về quá khứ của hắn, đều rơi nước mắt, đầy thương xót và muốn cứu vớt hắn.
Ban đầu hắn thấy điều đó thú vị, nhưng nhìn mãi cũng thấy chán ngán. “Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, rơi vài giọt nước mắt, tỏ ra thương cảm thì cứu được ai cơ chứ?”
Hắn biết tâm tư của mình u ám và tồi tệ, nhưng dã thú vốn là như vậy.
Nhưng phản ứng của tiểu Nguyệt Lượng thì hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ ai hắn từng gặp.
Chậc…
“Chậc! Những lời đường mật của nàng cũng khá đặc biệt đấy, ta thích nghe.” Cáo Bạc tiến lại gần, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đôi mắt bạc cong lên, nhìn nàng đầy hứng thú.
Cùng nhau nắm tay, cùng nhau vượt qua khó khăn… đồng hành và hỗ trợ nhau.
So với những lời kiểu như muốn “cứu rỗi” hắn, lời của tiểu Nguyệt Lượng thật sự khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Khi trăng ở trên trời, hắn ở trong sa mạc, mỗi lần ngẩng đầu lên là có thể thấy nàng. Quả thực là đồng hành cùng nhau.
Nhưng bây giờ, hắn có thể hái trăng xuống và ôm nó trong lòng rồi.
Hắn bật cười nhẹ, hôn nhẹ lên ngón tay mảnh mai của nàng.
Từ Tú Dật đột nhiên rút tay về, nhẹ nhàng vỗ lên má hắn: “Đừng có hôn ta, ta đã nói rồi, ta không thích chàng cứ mập mờ thử thách tình cảm của ta với chàng.”
Hắn luôn đóng vai đáng thương, mong nàng dỗ dành, rồi sau đó lại cảm thấy vô vị.
Nếu nàng không dỗ hắn, hắn lại trở nên không vui.
Con cáo này, thỉnh thoảng lại làm mình làm mẩy, mâu thuẫn đến mức khiến người ta muốn đánh. Thật là nhức đầu.
Tại sao đàn ông lại hay giận dỗi như thế? Có phải vì nàng vẫn chưa phải là thê tử của hắn?
Cáo Bạc bị nàng vỗ nhẹ, không phải là một cái tát, nhưng cũng khiến mặt hắn hơi đau.
Hắn liếm nhẹ má mình, đôi mắt lóe lên một chút ánh sáng hoang dã. Hắn cúi xuống, thô lỗ giữ chặt lấy sau gáy nàng, định mạnh bạo chiếm lấy đôi môi nàng: “Ta đâu có.”
Từ Tú Dật nhanh tay đặt lòng bàn tay mình lên miệng hắn, khiến đôi môi nóng bỏng của hắn in lên tay nàng: “Cáo à, đừng giận dỗi.”
Dù nàng từ chối nụ hôn của hắn, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen tối và rực cháy của hắn, nàng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve chân mày hắn, giọng nói dịu dàng: “Đừng giận, Cáo à.”
Cáo Bạc hôn nhẹ lên lòng bàn tay nàng, sau đó bật cười khẽ, lần này có phần ngoan ngoãn hơn: “Ta muốn ăn điểm tâm.”
Từ Tú Dật thở dài trong lòng, lấy khay điểm tâm trên bàn, đút cho hắn.
Nuôi một con cáo hoang, lại còn là loại cáo hoang hoang dã, xảo quyệt và kiêu ngạo, thật không dễ chút nào.
Vừa đút cho hắn, Từ Tú Dật vừa lặng lẽ suy nghĩ, rốt cuộc hắn thích nàng vì điều gì?
Có lẽ, con cáo kiêu ngạo và đẹp đẽ này bị nàng thu hút vì những lần chạm trán đầy kỳ lạ giữa hai người.
Có lẽ là vì nàng mang dáng vẻ một thục nữ chuẩn mực, nhưng thực chất đó chỉ là một chiếc mặt nạ, bên dưới là bản chất nổi loạn, tương tự như hắn.
Ừ, nếu nàng đoán không nhầm, hắn cũng rất thích gương mặt và khí chất đậm chất thục nữ Trung Nguyên của nàng.
Cáo Bạc không thích dòng máu Tây Vực của mình, vì nó gắn liền với những ký ức đau đớn.
Vậy nên, hắn đã đem lòng yêu thích một cô nương như nàng, người mà hắn thường gọi là—tiểu Nguyệt Lượng trên rừng trúc.
Rừng trúc và ánh trăng, chẳng phải là đề tài quen thuộc trong tranh thủy mặc Trung Nguyên hay sao?
Từ Tú Dật nhìn Cáo Bạc liếm ngón tay nàng, rồi nháy mắt trêu chọc đầy tinh quái.
Ngón tay nàng bất giác tê rần, nàng vội vàng kín đáo cầm một miếng bánh nhỏ xinh, nhét vào miệng hắn.
Để hắn khỏi nghịch ngợm…
Ca ca nàng từng nói, khi dã thú động lòng, nó sẽ nồng nhiệt như lửa, không biết sợ hãi mà lao thẳng đến người nó yêu.
Hắn giống như một con thú hoang xảo quyệt, khi đã nhìn thấy thứ mình thích, sẽ cắn chặt và mang về tổ.
Còn nàng, chẳng biết từ lúc nào, cũng đã bị con cáo hoang này quyến rũ, khiến trái tim nàng xao động.
Nhưng thực tế là cả hai vẫn chưa thực sự có khoảng thời gian để tìm hiểu nhau.
Ca ca nàng từng dò la về danh tiếng phong lưu của hắn, bảo rằng, tình cảm của một nam nhân giống như mặt trời trên sa mạc, nóng lên rất nhanh nhưng cũng nguội đi rất nhanh!
Mẫu thân đã từng nhắc nhở nàng, hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định có đi cùng hắn hay không. Phải nghĩ cho thấu đáo, vì yêu thì dễ, nhưng sống với nhau mới khó.
Vì vậy, nàng vừa dò dẫm từng bước, vừa tìm cách để cả hai có thể hòa hợp, đôi lúc không tránh khỏi những tia lửa bất ngờ bùng lên.
Cáo Bạc và nàng có những điểm giống nhau, cũng có nhiều điểm khác biệt. Những ngày bị giam lỏng, cùng nhau sớm tối không phải là không có mâu thuẫn.
Nhưng dù cho sự nhiệt tình của hắn đến nhanh và đi cũng nhanh thì trong khoảnh khắc này, hắn dùng cả mạng sống để bảo vệ nàng, trong khoảnh khắc này, hắn thực sự muốn cùng nàng sống trọn một đời.
Lúc nàng quyết định trao bản thân mình cho hắn, nàng đã sẵn sàng. Nếu sau này hắn thật sự nguội lạnh, nàng cũng không bận tâm.
Nàng không phải một cô nương nhà bình thường, nàng có phụ mẫu và các ca ca tốt, có Minh tỷ tỷ, có tiền tài và thế lực, nàng có thể chịu đựng được mọi hậu quả.
“Con cáo này, hàng thật khó nuôi.” Từ Tú Dật cầm khăn nhẹ nhàng lau sạch mẩu bánh còn sót lại trên khóe miệng hắn, giọng khẽ thở dài.
“Sao vậy, hối hận rồi à?” Cáo Bạc nheo đôi mắt bạc.
Từ Tú Dật còn chưa kịp trả lời, mặt hắn đã sa sầm, mạnh tay siết chặt cổ tay nàng: “Trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”
Từ Tú Dật cười bất đắc dĩ: “Dù có thuốc hối hận, ta cũng không uống. Dù nuôi cáo khó, nhưng ai bảo ta lại thích một con cáo lớn lông xù cơ chứ.”
Nàng vẫn muốn giữ lại con cáo hoang dã với bộ lông tuyệt đẹp này suốt đời, vì vậy, cứ từ từ mà đi.
Cáo Bạc nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, nhưng lại nói thích hắn, tâm trạng hắn lập tức tốt hơn nhiều.
Hắn đè nàng xuống dưới thân, cười cợt nhả: “Nàng mà đòi thuần phục ta, tiểu nha đầu!?”
Không sợ hắn ăn tươi nuốt sống nàng đến mức không còn mảnh nào sao.
Từ Tú Dật nhìn vẻ mặt lưu manh của hắn, tim khẽ đập nhanh hơn, quay mặt đi, ho nhẹ: “Nói chuyện nghiêm túc đi. Ta xem thư của cha và tình hình kinh thành, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có đại chiến.”
Dù không thể ra ngoài, nhưng nàng vẫn có cách để liên lạc với người nhà.
Cáo Bạc mân mê lọn tóc của nàng, nhàn nhạt nói: “Vị đại nhân ấy có lẽ sẽ sớm trở lại kinh thành.”
Từ Tú Dật giật mình: “Diễm Vương điện hạ sẽ về kinh thành sao? Sao lại nhanh như vậy, ta thấy tình hình chiến sự chưa đủ để đẩy nhanh đến thế, hay còn chuyện gì khác?”
Cáo Bạc cúi xuống hôn nhẹ nàng, giọng lười biếng: “Cụ thể ta cũng chưa rõ ý định của vị đại nhân ấy. Hiện tại hắn còn đang yên vị trong lòng Minh đại tiểu thư, không chịu ra ngoài.”
Từ Tú Dật suýt bật cười. Cái giọng điệu này của Cáo Bạc khiến Diễm Vương điện hạ nghe như một đứa trẻ hay mè nheo.
“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng và cả Từ phủ. Có tin tức gì mới, ta sẽ báo ngay cho nàng.” Cáo Bạc nói.
Từ Tú Dật tựa vào cánh tay hắn, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chàng, hồ ly của ta!”
Khi Cáo Bạc không làm mình làm mẩy để thử lòng nàng, hắn thật sự là một người rất dịu dàng và chu đáo.
Những gì hắn hứa với ca ca của nàng, hắn đều đã làm tròn, ở trong viện canh chừng nàng suốt mấy tháng nay…
Nửa đời trước của hắn là một con cáo lang thang vô định, giờ đây hắn dừng lại, ít nhiều có chút bất an.
Huống hồ, nàng từng rời bỏ hắn một lần.
Vì vậy, từ góc độ của hắn, để một con cáo hoang dã tin tưởng lại người đã từng bỏ rơi mình cần rất nhiều thời gian và công sức.
“Vậy nàng định cảm ơn ta thế nào, lấy thân báo đáp chăng?” Cáo Bạc bật cười nhẹ, cúi xuống, ánh mắt cong lên. Tay hắn đã bắt đầu luồn vào vạt áo nàng.
Từ Tú Dật đỏ mặt, vội vã đẩy hắn ra: “Ban ngày ban mặt, chàng đừng có làm bậy!”
Cáo Bạc giữ chặt eo nàng, những nụ hôn nóng bỏng rơi lên khóe môi nàng, giọng hắn ngọt ngào, đầy mê hoặc: “Tiểu Nguyệt Lượng, yên tâm, ta chỉ hôn thôi mà, thu chút phí bảo vệ thôi.”

Ads
';
Advertisement