“Vậy thuộc hạ xin phép đi sắp xếp người điều tra.” Cuối cùng, Tiểu Tề Tử chỉ có thể cung kính nói.
Tiểu Tề Tử rời đi, trong phòng tắm yên tĩnh trở lại.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn đôi tay thon dài trắng nõn của mình, khẽ nhếch mép: “Lại sắp phải nhuốm máu tươi rồi… Trưởng tỷ, tỷ sẽ không trách ta, phải không?”
Hắn bỗng đưa tay lên, xoa xoa mái tóc, khẽ cười khẩy: “Ha… Ha…”
…
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã qua hai ngày, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng.
Khắp nơi đều bận rộn, đại quân bắt đầu điều động.
“Phía trước Dương Đình chỉ là một số thành trấn nhỏ, đưa đại quân quét ngang qua sẽ rất nhanh, nhưng tiếp tục tiến về phía trước chính là… Lộc Nguyên thành. Từ đây tiếp tục đi xuống sẽ là đồng bằng ngàn dặm của Trung Nguyên.”
Quan Duyệt Thành nhìn sa bàn, ánh mắt trầm ngâm.
“Cho nên, phòng thủ của Lộc Nguyên thành nhất định sẽ rất kiên cố, hơn nữa tác chiến trên bình nguyên rộng lớn không phải là sở trường của giáp binh chúng ta.” Minh Lan Nhược nhìn sa bàn, như có điều suy nghĩ.
Trần Ninh trầm giọng nói: “Chủ quân, nơi này là chiến trường của kỵ binh, hãy giao cho thuộc hạ và thiết kỵ cùng trọng giáp binh của Chu Như Cố.”
Hắn ta và Chu Như Cố mỗi người dẫn theo một đội quân tinh nhuệ nhất – Xích Huyết Hắc Giáp Kỳ Lân Quân!
Chu Như Cố cũng lập tức hưng phấn gật đầu: “Chủ quân, đây cũng nên là chiến trường của chúng ta rồi, những chiến trường trước ở vùng núi đều là Độc Kỳ Lân ra oai, bây giờ cũng nên đến lượt chúng ta!”
Trần tướng quân lạnh nhạt liếc mắt nhìn Trần Ninh và Chu Như Cố: “Hai tiểu tử các ngươi nóng vội cái gì, nghe chủ quân an bài rồi đến lúc sẽ có công lao cho các ngươi!”
Chu Như Cố và Trần Ninh im lặng, quân hàm của bọn họ đều là hiệu úy, sau khi đánh đâu thắng đó mới lên tới thiếu tướng , vậy mà vẫn còn bị gọi là “tiểu tử”…
Minh Lan Nhược thầy buồn cười, có mấy vị lão tướng Xích Huyết ở đây, đám thanh niên thường ngày khí thế ngất trời trên chiến trường và trong quân doanh bây giờ như gà con bị gà mẹ nhìn chằm chằm, vô cùng ngoan ngoãn.
Các vị tướng lĩnh trẻ tuổi đều ngoan ngoãn vâng lời.
Ánh mắt nàng lướt qua Tống Đường, chỉ thấy ông ấy đang cau mày nhìn một góc nào đó như đang suy nghĩ điều gì.
“Tống quân sư có ý kiến gì không?” Nàng lập tức hỏi.
Tống Đường giật mình, hoàn hồn lại, khẽ ho khan một tiếng: “Không có gì, thuộc hạ chỉ bất chợt thất thần chút thôi.”
Minh Lan Nhược có chút nghi hoặc nhìn Tống Đường, ông ấy là người rất chuyên tâm, chưa bao giờ thất thần trong hội nghị quân sự.
Tuy nhiên, Minh Lan Nhược cũng không tiếp tục truy hỏi.
Bởi vì Tống Đường đã tập trung trở lại, bắt đầu nghiêm túc đưa ra hiến sách, cùng các vị tướng quân bàn việc tác chiến.
Thảo luận khoảng một canh giờ, cơ bản đã định ra kế sách dụng binh, mọi việc mới kết thúc.
“Việc thi hành cụ thể sẽ dựa vào các vị.” Minh Lan Nhược mỉm cười nói với các tướng sĩ đang ở đây.
“Nhất định không phụ sự kỳ vọng của chủ quân!” Các tướng sĩ đồng thanh chắp tay đáp!
Trận chiến đầu tiên bắt đầu sau khi sang năm mới, bọn họ đều mong đợi chiến thắng.
Tan họp, Minh Lan Nhược để ý thấy lần này Trần tướng quân và Hồng tỷ cùng nhau ra ngoài, hai người tuy không nói chuyện, nhưng bầu không khí lại rất kỳ ảo.
Dù sao trước kia, Hồng tỷ đều né như né tà mỗi khi nhìn thấy Trần tướng quân.
Nàng thầm cười, xem ra kế sách của Trần Ninh vẫn rất hiệu quả.
Nàng sai Cảnh Minh đi tìm Trần Ninh, sau đó tự trở về viện của mình.
Vừa vào phòng ngồi xuống, Xuân Hòa bỗng bưng trà sữa vào: “Đại tiểu thư.”
Nơi này không phải kinh thành, không có những thứ như yến sào linh chi để bồi bổ cho đại tiểu thư, trà sữa là thứ tốt lắm rồi.
“Sao ngươi lại tự bưng đồ vào đây!” Minh Lan Nhược giật mình, vội vàng đứng dậy đỡ nàng ấy.
Xuân Hòa nhìn tiểu thư ra đỡ mình, chỉ biết cười khổ: “Đại tiểu thư, nô tỳ mang thai sắp sinh chứ không phải già hay bệnh tật, năm đó người cũng chỉ có một mình mà vẫn sinh ra Tiểu Hi đó!”
Hiện tại nàng ấy được chăm sóc tốt như vậy thì tính là gì!
“Hơn nữa, đại phu cũng nói rồi, nô tỳ phải đi nhiều lên, hoạt động nhiều hơn một chút mới dễ sinh.” Xuân Hòa thở dài.
Minh Lan Nhược mỉm cười nhận lấy trà sữa: “Sao ngươi lại qua đây?”
Xuân Hòa nhẹ nhàng ghé tai nàng nói nhỏ vài câu.
Tay Minh Lan Nhược đang cầm thìa khựng lại, không nói gì, chậm rãi uống hết trà sữa.
“Tiểu thư… Nữ nhân ấy vậy mà dám câu dẫn Tống quân sư!” Xuân Hòa có chút lo lắng.
Minh Lan Nhược lấy khăn lau khóe miệng: “Xem ra Tiêu Lan Ninh cũng có chút bản lĩnh, chả trách hôm nay Tống quân sư lại có bộ dạng hồn vía lên mây!”
Xuân Hòa tức giận nói: “Nàng ta là hồ ly tinh ti tiện!”
Minh Lan Nhược sau đó buồn cười nhướng mày: “Ngươi quên tiểu thư nhà ngươi lúc ở trong cung cũng không ít lần bị mắng là hồ ly tinh sao? Ngươi nói như vậy có hợp lý không?”
Xuân Hòa: “Ặc…”
Đúng là tiểu thư nhà nàng ấy đã không ít lần bị mắng là hồ ly tinh.
“Được rồi, ngươi đi đi, một lát nữa Chu Như Cố phải đi quân doanh, nhất định sẽ đến tìm ngươi, ta cũng phải có chừng mực.” Minh Lan Nhược cười cười.
Xuân Hòa chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
Nàng ấy tin tiểu thư có thể xử lý tốt những chuyện này, Xuân Hòa mang theo tâm sự nặng nề xoay người rời đi.
Xuân Hòa rời đi, Minh Lan Nhược lười biếng chống cằm, mân mê chén trà trong tay: “Chậc, hồ ly tinh sao… Chỉ sợ người mà hồ ly tinh kia muốn câu dẫn không chỉ là Tống quân sư đâu?”
Căn cứ vào những gì nàng đã quan sát cùng manh mối thu thập được trong hai ngày nay, chậc… Thứ mà con hồ ly tinh kia muốn chính là nam nhân như yêu vương ngàn năm bên cạnh nàng.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời có chút u ám, mây đen âm u quẩn quanh trên núi và bầu trời.
Minh Lan Nhược ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, yêu vương ngàn năm sao lại trúng chiêu của con hồ ly mới tu luyện thành hình kia chứ?
Nàng híp mắt khẽ thở dài: “Chắc chắn tiểu hồ ly tinh lông xám kia giẫm phải đuôi tên yêu vương ngàn năm, khiến hắn bực mình xù lông lên rồi~!”
Con “mèo” như nàng ngày nào cũng bị yêu vương ôm trong lòng liếm tới liếm lui, suýt chút nữa có thể viết được một quyển《Sơn Hải Kinh/Yêu Vương Truyện》rồi, chẳng lẽ còn không hiểu hắn sao?
Nhưng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Mà khiến tên yêu vương ngàn năm kia nổi giận đến mức không dám nói cho nàng biết, chỉ dám lén lút giở trò sau lưng nàng.
“Chậc, thật là khiến người ta bực mình mà!” Minh Lan Nhược bĩu môi khó chịu.
Bất kể nguyên nhân gì mà dám giấu diếm nàng, để nữ nhân khác mơ ước bộ lông sáng chói của hắn, tức là hắn đã sai, hừ!
Minh Lan Nhược khẽ híp mắt, con ngươi đen láy nheo lại.
Nàng lười biếng chống cằm, bỗng nhiên ra lệnh: “Người đâu.”
Lập tức có nữ thủ vệ tiến vào: “Chủ quân!”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Lát nữa, gọi Tiêu Lan Ninh đến đây cho ta, nói ta muốn hỏi thăm vết thương của Tiêu Lan Đường, hỏi bọn họ khi nào thì khởi hành, bảo nàng ta nghĩ kỹ rồi đến hồi đáp ta.”
Nữ thủ vệ lập tức cung kính chắp tay: “Rõ!”
…
Đến giờ dùng bữa trưa, Thượng Quan Diễm Kiều theo thói quen đi cùng Tiểu Tề Tử đến viện của Minh Lan Nhược để dùng bữa.
Nhưng lần này, nữ thủ vệ lại không cho hắn vào, Cảnh Minh cười tủm tỉm nói: “Ôi chao, ngài đến rồi sao, tiểu thư nói bữa trưa nay người ấy đã có sắp xếp khác, hay là ngài về dùng bữa trước, nghỉ trưa xong rồi hãy qua?”
Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại, nhìn vào trong viện: “Có người khác đến sao?”
Cảnh Minh gật đầu: “Kinh Nam Vương phái sứ giả đến, tiểu thư đang tiếp đãi bọn họ.”
“Người của Sở Nguyên Bạch ư?” Thượng Quan Diễm Kiều cau mày, sắc mặt lạnh đi.
Tên tiểu tử thối kia muốn làm gì, chẳng phải đã quyết định từ bỏ Nhược Nhược rồi sao, sao không ngoan ngoãn trấn thủ ở Thục Trung đi mà lại chạy đến đây làm gì!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất