Minh Lan Nhược - FULL

Nàng ta muốn biết bọn họ ở chung một chỗ sẽ như thế nào.
Vừa rồi Minh Lan Nhược gọi hắn là Thương Kiều, khiến nàng ta kinh ngạc.
Cách gọi thân mật như vậy, thật khó tin lại có thể dùng để gọi vị điện hạ cao ngạo lạnh lùng kia.
Thế nhưng khi Minh Lan Nhược gọi lại rất tự nhiên và không hề gượng gạo…
Tân đế nói vị điện hạ kia rất để ý Minh Lan Nhược, thế nhưng, hôn sự này rõ ràng là hôn nhân chính trị.
Tiêu Lan Ninh nắm chặt tay áo, vừa rồi hắn nhìn nàng thậm chí không lộ ra chút biểu cảm nào.
Thế nhưng đêm đó, sự dày vò, phức tạp thậm chí là đau đớn trong mắt hắn không phải là giả.
Nàng ta bỗng nhiên rất muốn biết vị điện hạ trước mặt nữ nhân kia sẽ bày ra bộ dạng gì, khi bọn họ ở bên nhau sẽ như thế nào.
Mặc dù khoảng cách này, không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng có lẽ nhìn thấy là đủ rồi!
Tiêu Lan Ninh tự nhủ, nàng ta muốn biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, mà không bị lay động tâm tư.
Hậu đường.
Minh Lan Nhược nhìn Thượng Quan Diễm Kiều đang xem bức họa trên tường, tư thế nhàn nhã, không vì sự xuất hiện của Tiêu Lan Ninh mà có bất kỳ dao động nào.
Nàng khẽ nhướng mày, được lắm, quả nhiên là vị Thiên Tuế Gia từng chơi đùa với Minh đế khiến lão ta bị xoay như chong chóng.
“Điện hạ sao lại có vẻ không vui?” Minh Lan Nhược cười đầy ẩn ý nhìn hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều xoay người, dường như lơ đãng ngồi xuống trường kỷ bên cửa sổ, cầm lấy chén trà bên cạnh nhấp một ngụm: “Sở Nguyên Bạch đã nói gì với nàng mà phải cố ý phái sứ giả đến đây.”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Không có gì, Tiểu Bạch muốn đến đây một chuyến thôi.”
Thượng Quan Diễm Kiều lạnh nhạt hỏi: “Hắn ta đến làm gì? Không ở Thục địa trấn thủ Tây Nam đại hậu phương sao!”
Minh Lan Nhược bưng trà lên nhấp một ngụm: “Gieo trồng vụ xuân đã bắt đầu rồi, năm nay thiên tượng tốt hơn năm ngoái, tháng hai mấy tỉnh lớn phía Đông Nam đều không còn tuyết rơi, Tiểu Bạch đến là muốn xin tiền lo liệu vụ xuân.”
Vừa mới đánh xong trận, mấy tỉnh lớn phía Đông Nam đều cần gieo trồng vụ xuân và bình định bách tính, còn phải chiêu binh nữa, việc gì cũng cần tiền.
Tiểu Bạch miễn giảm thuế năm năm cho các nơi, chia đều ruộng đất, để bách tính an cư lạc nghiệp, túi tiền của Kinh Nam Vương phủ dù có nhiều đến đâu cũng không thể gánh nổi khoản chi phí như vậy.
Trần tướng quân ngoài việc giỏi đánh trận, còn là người cực kỳ giỏi quản lý tài chính.
Lúc trước khi Minh đế còn tại vị, ông ấy và vị thiếu chủ Trần Ninh chính là thương nhân đỉnh cấp nhất Giang Chiết, giàu có ngang ngửa một nước, là mạch máu tiền tài của Xích Huyết.
“Vì Trần tướng quân ở đây, đương nhiên Tiểu Bạch muốn đến rồi.” Minh Lan Nhược lười biếng thuận tay rót cho hắn một chén trà.
Thượng Quan Diễm Kiều nhận lấy chén trà, híp đôi mắt phượng hẹp dài u ám, nhân lúc nhận trà giữ lấy cổ tay nàng: “Bản vương thấy hắn ta không chỉ vì Trần tướng quân ở đây đâu, mà là vì tỷ tỷ như nàng nữa.”
Minh Lan Nhược khép bờ mi khẽ cười nhìn hắn: “Đang nói chuyện chính sự, chàng sao lại ăn phải dấm chua rồi, lúc trước khi ta nói rõ ràng với hắn, không phải chàng cũng ở đó sao?”
Cố ý khiến nàng mê muội, rồi nhân lúc ấy đi ra từ trong phòng nàng cố tình để Tiểu Bạch nhìn thấy.
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ hừ một tiếng: “Lần này hắn đến, bản vương có thể sẽ không ở đó.”
Minh Lan Nhược nhướng mày, bỗng nhiên vén vạt áo lên, ấn vai hắn xuống, một gối quỳ xuống bên chân hắn, nửa người đè lên người hắn: “Điện hạ thích ăn dấm chua như vậy, chi bằng bổn chủ quân cho chàng một viên thuốc an thần.”
Nàng bỗng nhiên vuốt ve khuôn mặt hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đỏ mọng trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại, đầu lưỡi vương vấn hương thơm thảo mộc thanh khiết mềm mại trong miệng nàng.
Từ sau đại tế, Cổ trùng trong cơ thể Minh Lan Nhược hoàn toàn thức tỉnh, hương thơm thảo mộc hoang dã thanh khiết trên người nàng càng ngày càng rõ ràng.
Không phải hương thơm từ hương liệu được xông khói, mà giống như nàng chính là hóa thân của hoa cỏ cây cối hoang dã.
Thánh nữ Miêu Cương chính là nữ thần thiên nhiên của rừng cây hoa lá.
Hơi thở đặc biệt thuộc về nàng rất dễ khiến hắn chìm đắm và rung động, chỉ cần ngửi thôi cũng rất hưởng thụ.
Chả trách, Tiêu Soái lúc trước liều chết cũng muốn cướp đi Thánh nữ.
Lão Long Đề ngu xuẩn ấy lại từ bỏ thân phận duy nhất hầu hạ Đại Vu của Thánh nữ…
Hắn lơ đãng suy nghĩ miên man, nhắm mắt hưởng thụ sự chủ động của nàng, dù sao không cần thổi kèn đã có thể hưởng dụng mỹ vị, hắn vẫn rất bằng lòng…
Cho đến khi…
Nụ hôn của nàng rơi xuống cổ họng thon dài của hắn.
Tay Thượng Quan Diễm Kiều đang cầm chén trà khựng lại, nước suýt chút nữa đã sánh ra ngoài.
Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, giọng nói khàn khàn: “Đây là hậu đường, Minh chủ quân như vậy không thích hợp đâu?”
Minh Lan Nhược vươn tay lười biếng vuốt ve mái tóc đen nhánh mượt mà sau lưng hắn, trượt xuống bờ vai rộng rãi rắn chắc của hắn: “Hôm nay mọi người đều bận rộn, sẽ không có ai vào đâu.”
Vừa nói, nàng đã thuận thế ấn hắn vào cạnh cửa sổ, không khách khí kéo cổ áo hắn xuống.
Bả vai hắn chợt lạnh, hơn nửa bờ vai cùng xương quai xanh rắn chắc xinh đẹp đều lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo, hơi thở ấm áp và nụ hôn của nàng rơi trên vai hắn.
“Nhược Nhược… đừng ở đây.” Thượng Quan Diễm Kiều trong nháy mắt cảm giác căng thẳng lan khắp cơ thể, sống mũi toát mồ hôi lạnh: “Ngoài cửa sổ có người…”
Tu vi của hắn sao có thể không biết bên ngoài kia không xa có người.
“Ồ, có lẽ là nữ thủ vệ đang canh gác, bọn họ rất hiểu chuyện.” Nàng thản nhiên vuốt ve lấy mái tóc đen nhánh của hắn, hơi dùng sức ép hắn ngẩng đầu lên.
Sau đó, nàng cúi đầu hôn lên nốt ruồi đỏ nhỏ xinh đẹp trên xương quai xanh thon dài của hắn, ác ý cắn nhẹ một cái.
“Ưm…” Nam nhân tuấn mỹ bị ấn trên cửa sổ ngẩng đầu lên.
Không biết do tóc bị giật đau, hay là nguyên nhân gì khác, mà khẽ thở mạnh, thân thể thon dài căng cứng như cây cung.
Hắn đưa tay vuốt ve lên lưng nàng, mu bàn tay trắng nõn nổi lên gân xanh do dục vọng.
Minh Lan Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay lướt qua dấu vết mình để lại trên xương quai xanh hắn: “A, Diễm Vương điện hạ thật là mẫn cảm…”
Thượng Quan Diễm Kiều nheo mắt nguy hiểm, bỗng nhiên xoay người ôm chặt eo nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng đang giở trò gì vậy?”
Nữ nhân này ban ngày ban mặt lại chủ động trêu chọc hắn như vậy, thật quỷ quái.
“A…” Minh Lan Nhược mỉm cười, kéo nhẹ tóc hắn, nhìn hắn cau mày.
Trong mắt nàng mang theo khiêu khích và ác ý, lười biếng nói: “Muốn đùa giỡn với nhóc yêu quái đó, có được không?”
Thượng Quan Diễm Kiều bị bộ dạng của nàng trêu chọc mà tâm tư bay bổng, lông mày khẽ cong, cười khẩy: “Minh chủ quân chịu được thì đương nhiên là được.”
Hắn bỗng nhiên đứng dậy bế bổng nàng lên vai, đi vào gian phòng trong.
Minh Lan Nhược lười nhác vòng tay qua cổ hắn, không ngăn cản hắn bế mình đi, dù sao nàng cũng không có hứng thú biểu diễn xuân họa trước mặt mọi người.
Nàng chỉ muốn thêm dầu vào lửa thôi.
Đồ khốn kiếp, dám giấu nàng làm chuyện mờ ám!
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ý cười nơi khóe môi mang theo chút châm chọc.
Tên Tu La Yêu Vương này không chịu nói cho nàng biết hắn đang âm mưu quỷ kế gì, vậy thì nàng sẽ giúp hắn châm thêm chút dầu vào, lửa mới cháy bùng lên được, như vậy mới có trò hay để xem…
Từ tốn kéo dài thời gian xem có gì thú vị, hừ!

Ngoài cửa sổ, sau những bông hoa cây cối sum suê, Tiêu Lan Ninh suýt chút nữa bóp nát chiếc khăn tay trong tay.
Nàng ta vô thức sờ lên cây trâm ngọc bạch mà Thượng Quan Diễm Kiều tặng mình, cất giấu trong tay áo.
Dường như làm như vậy có thể khiến trái tim đang đập loạn của nàng ta bình tĩnh lại.
Gương mặt nàng ta ửng đỏ, không biết là do động tình hay là tức giận, hoặc là cái gì khác.
Thì ra…
Thì ra nam nhân cao thượng khó lường như vậy, hóa ra bộ dạng khi động dục sẽ trông như thế này.
Mặc dù không nghe thấy bọn họ nói gì.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta cảm thấy từ “khiêu gợi” có thể dùng trên người nam nhân.
Hắn nhắm chặt đôi mắt phượng, gương mặt trắng nõn cũng đỏ ửng, dường như có thể nhìn thấy giọt mồ hôi theo chiếc cổ thon dài trượt xuống xương quai xanh, bờ vai rắn chắc, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Sự kìm nén khiến cho dục vọng cũng trở nên diễm lệ.
Nàng ta… cũng muốn được như vậy!
Muốn được hắn vác trên vai…

Ads
';
Advertisement