Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược quay đầu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của thư sinh, trấn an hắn: “Đừng sợ, bọn họ không dám làm gì đâu.”
Cảnh Minh sẽ nhanh chóng mang ý chỉ của Thái hậu tới đây.
Thư sinh Ẩn nhìn nàng một cái rồi lại cụp hàng mi dài xuống: “Ừm.”
Thư sinh Ẩn dẫn nàng tới một gian phòng nằm sâu trong hành lang, mở cửa ra: “Mời vương phi vào.”
Gian phòng này yên tĩnh, lịch sự, tao nhã, đệm chăn sạch sẽ, nước nóng đã được đổ đầy vào trong thùng tắm đặt sau bức bình phong.
Minh Lan Nhược rất hài lòng: “Rất tốt.”
Thư sinh này đúng là biết điều.
Thư sinh Ẩn chần chừ một chút, khẽ nói: “Ta ngồi ở phòng ngoài trông chừng cho vương phi, người vào trong đó tắm rửa.”
Minh Lan Nhược kinh ngạc quay lại nhìn hắn: “Ngươi nói gì?”
“Cô nam quả nữ vốn không nên ở chung một phòng nhưng hiện tại quan binh đang ở bên ngoài, ta sợ bọn họ lại xông vào đây. Tranh thủ hiện tại hầu hết bọn họ đều đang bận việc khác, người nên tranh thủ tắm rửa cho xong, để muộn hơn, bọn họ có thời gian rảnh thì sẽ không an toàn.”
Thư sinh thở dài, cúi đầu, chiếc tai trắng như ngọc ửng đỏ.
Minh Lan Nhược nhìn dáng vẻ yếu ớt của hắn, đoán chừng hắn cũng không có gan làm gì mình.
Cảnh Minh không có ở đây, đám quan binh khốn khiếp ở ngoài kia cũng khiến nàng hơi lo lắng, thư sinh nói vậy cũng đúng.
Minh Lan Nhược khách khí gật đầu với hắn: “Làm phiền ngươi rồi.”
Nếu như hắn dám làm chuyện bất chính, nàng cũng không ngại giết chết hắn.
Nàng quay người kéo tấm bình phong lại, che kín cho mình và chiếc thùng gỗ.
Sau đó vắt lần lượt từng chiếc áo một lên trên bức bình phong.
Nàng nhìn thùng nước nóng đổ đầy, nhón thử bàn chân trắng ngần vào trong nước, thử thấy nhiệt độ nước vừa đủ ấm mới dám bước hẳn vào trong bồn tắm.
Nước ấm bao phủ làn da mềm mại mang tới cảm giác dễ chịu, nàng thở dài thoải mái, ngồi ở mép thùng, bắt đầu gội đầu trước.
“Vương phi có thích không?” Bên ngoài bình phong vang lên giọng nói nhẹ nhàng của thư sinh.
Minh Lan Nhược hài lòng híp đôi mắt lấp lánh lại: “Thích, ngươi vất vả rồi.”
Thật dễ chịu.
Sau một ngày vất vả, nước ấm giúp xua tan mệt mỏi, khiến tinh thần thư thái.
“Không cần cảm ơn, tiểu sinh rất vui vì có thể làm gì đó cho vương phi. Không biết liệu sau này ta có thể đi theo, làm việc cho vương phi không?”
Bên chiếc bàn kê bên ngoài tấm bình phong, thư sinh Ẩn tao nhã, biếng nhác tựa người vào cạnh bàn, cầm dao gọt táo.
Hắn ung dung thưởng thức hình ảnh mỹ nhân in bóng rõ ràng trên bức bình phong, xem nàng cởi áo nới dây lưng.
Chất liệu của bức bình phong này khá đặc biệt, một khi bên trong sáng đèn thì khi nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ ràng mọi thứ ở bên trong mà người ở bên trong không hề phát hiện ra.
Bình thường, các nha môn như Đông xưởng, Đại Lý Tự, Hình bộ thích dùng chất liệu này để làm bức tường thẩm vấn khiến phạm nhân không biết phòng bên cạnh có người.
Ánh nến mờ ảo hắt thứ ánh sáng dìu dịu mê hồn lên bờ eo mảnh mai của Minh Lan Nhược, giọt nước trượt xuống xương lưng cánh bướm mỏng manh của nàng cũng trở nên quyến rũ lạ thường.
Hắn liếm khóe môi đỏ hồng, đôi mắt nhỏ dài như mắt hồ ly nheo lại.
Mỹ nhân đằng sau bức bình phòng hoàn toàn không hề hay biết gì. Nàng chỉ nhíu mày nghĩ, thư sinh này muốn đi theo nàng ư?
Nàng hơi chần chừ: “Chuyện này….”
Sau bình phong, âm thanh của thư sinh Ẩn truyền đến, có vẻ có chút thất vọng và u sầu: “Ta biết mình không có tài cán gì, nếu không phải đã tuyệt vọng, ta cũng không chọn vào cung để làm hoạn quan. Thực sự là phí công đọc sách thánh hiền, không xứng để hầu hạ vương phi.”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, mặc dù thư sinh này nói chuyện có chút yếu đuối, thậm chí có vẻ hơi có “vị trà xanh”.
Nhưng không biết sao, nàng lại nhớ đến viên giám sát Đông Xưởng lạnh lùng và kiêu ngạo.
Không biết lúc đó, hắn đã tuyệt vọng và cùng đường bí lối cỡ nào mới chọn con đường đó, trở thành nhân vật quyền lực, dưới một người, đứng trên vạn người như hôm nay.
Nàng nhắm mắt, lười biếng dựa vào thành thùng gỗ: “Ừ, ta sẽ cân nhắc. Nhi tử của ta vẫn cần một sư phó dạy vỡ lòng để dạy chữ.”
Lúc đó, nàng sẽ để người Đông Xưởng điều tra thư sinh này. Nếu hắn thật sự không có phụ mẫu, cũng không có vấn đề gì, có thể cân nhắc để hắn vào phủ làm tiên sinh dạy học.
Thư sinh Ẩn ngước mắt lên, mỉm cười đáp: “Cảm ơn vương phi.”
Sau bình phong, thân hình mềm mại, yểu điệu của nàng dưới ánh nến trông giống như ngọc bích mịn màng, nhưng hắn biết mình chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì…
Thật là bất lực.
Chỉ vì lúc này, hắn còn chưa phải là một nam nhân hoàn chỉnh, hơn nữa hắn đã hứa sẽ không động đến nàng.
Hắn bỗng nhớ đến hình ảnh nàng vừa dựa vào vòng tay của Tần Vương, thậm chí cả dáng vẻ điên loan đảo phượng của nàng.
Hắn siết chặt quả táo trong tay, cuối cùng không nhịn được, thử dò xét: “Thế giới này không công bằng với nữ nhân, góa phụ sinh con rất khó khăn, ngươi nhất quyết sinh ra tiểu thiếu gia, chắc hẳn rất yêu thích phụ thân của cậu ấy, phải không…”
Nàng dừng tay lại, có vẻ như suy nghĩ một lúc, rồi lơ đãng trả lời: “Ban đầu vốn dĩ là thích.”
Thích hay không thích có quan trọng không? Phụ thân của Tiểu Hy còn chẳng hay biết nàng đã có con với hắn.
Đang cắt trái cây, thư sinh Ẩn đột ngột dừng tay lại, lưỡi dao đã cắt vào đầu ngón tay, máu chảy xuống từ đầu ngón tay.
Cảm giác đau nhói nhưng sắc bén từ vết thương lan ra trong lòng.
Hắn cúi mắt xuống, che giấu khóe mắt đang đỏ.

Ads
';
Advertisement