Hắn bỗng chốc dừng bước, thu bàn tay cứng đờ về.
Xoay người, từng chút từng chút một lui ra khỏi sân của nàng.
Không thể nóng vội.
Thượng Quan Diễm Kiều tự nhủ, nàng cần thời gian, hắn cũng cần thời gian chờ nàng tiếp nhận sự thật.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo xem lẫn tia máu đỏ nhìn lên vầng trăng lạnh giá trên bầu trời đêm.
Quan Âm sư tỷ, ta trở thành yêu đao diệt vương trong tay người, cũng là vì muốn báo thù cho mẫu thân và chính bản thân ta.
Người nói giết Minh Đế không phải là mục đích cuối cùng, mà muốn con cháu lão ta tuyệt diệt, cơ nghiệp sụp đổ, để lão ta bị người đời nguyền rủa muôn đời, ta cũng đã đều đang làm theo.
Nhưng mà…
Đao là hung khí, huống hồ đây lại là “yêu đao” diệt vương.
Trên đời này, thứ có thể ổn định “yêu đao”, khiến “yêu đao” bình yên, chỉ có “bao kiếm”.
Ta đã tìm được “vỏ đao” của mình – nhi nữ duy nhất của người.
Ta có thể cho tiểu cô nương thời gian, bất kể nàng có tiếp nhận hay không, nàng cũng chỉ có thể là “vỏ đao” của ta!
Hắn nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe, cười khẩy, xoay người rời đi.
…
Minh Lan Nhược ngồi trong phòng, cảm nhận được hơi thở khó lòng bỏ qua bên ngoài cửa dần dần biến mất.
Nàng khép hờ đôi mắt chua xót, xoa nhẹ mi tâm, mệt mỏi tựa vào gối mềm.
Trong lòng nếm trải mọi vị đắng cay trên trần thế, không rõ bản thân là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng.
Lúc đầu biết hắn và Tiêu Lan Ninh âm thầm qua lại không rõ ý đồ, trong lòng nàng không khỏi khó chịu, chỉ nghĩ đến việc sau này phải cho hắn một bài học nhớ đời.
Nhưng giờ đây, chân tướng đã rõ.
Nàng lại sợ hãi khi gặp hắn, bởi vì không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với hắn, chỉ sợ chưa kịp mở lời, nước mắt đã không kìm nén được mà rơi xuống.
Càng sợ với tính tình của hắn, nàng chỉ cần hơi chút cự tuyệt, hắn sẽ bất chấp tất cả, khiến nàng càng thêm đau lòng, rơi vào bế tắc.
Nhưng nghĩ đến việc gặp hắn, chờ hắn tự mình giải thích mọi chuyện năm xưa, muốn nghe thêm về chuyện của mẫu thân và hắn khi đó…
Muốn hỏi hắn, chứng ly hồn này, có phải đã bắt đầu gieo mầm từ đêm mưa lạnh giá trên Hàn Sơn hay không.
Nàng mâu thuẫn như vậy… thật nực cười.
“Ha…” Minh Lan Nhược khẽ cười, một giọt lệ long lanh nơi khóe mắt.
“Đại tiểu thư, uống chút trà sữa nóng cho ấm người.” Xuân Hòa bưng trà sữa nóng đặt trước mặt Minh Lan Nhược.
Nàng ấy và Cảnh Minh từ phòng bên cạnh đi ra, trên mặt khó giấu vẻ phức tạp.
Nghĩa phụ không hề có ý định giấu giếm chân tướng với bọn họ, cho nên mới để bọn họ ngồi trong phòng bên cạnh, tuy không trực tiếp đối diện với tiểu thư, nhưng cũng có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Minh Lan Nhược nhìn ly trà sữa, bỗng nhiên khẽ hỏi: “Các ngươi có tin con người có luân hồi, có đôi khi đến để trả nợ hay không?”
Kiếp trước nàng đã đi sai đường nhưng chẳng hề hay biết.
Không nói đến việc mẫu tộc bị diệt môn, ngay cả phụ tộc… Minh gia vốn hưng thịnh.
Hai mươi năm qua, ngoại trừ phụ thân không con nối dõi vẫn giữ vững chức vị đại thần trong triều, dường như vẫn được hoàng ân sủng hạnh.
Nhưng huynh đệ tỷ muội, thúc bá của phụ thân, đều bị cách chức lưu đày đi xa, kẻ chết người tan, ly tán khắp nơi.
Những người còn sống sót, đều trở về quê hương xa xôi, ẩn cư lánh đời, không còn qua lại.
Đây là hình phạt của Minh Đế cho việc phụ thân cưới mẫu thân, cùng Thái hậu liên thủ liều chết bảo vệ nàng – đứa con gái mang trong mình một nửa dòng máu Tiêu gia.
Kiếp trước nàng được bảo vệ quá tốt, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết nguyên do.
Chỉ đoán là phụ thân dâng sớ kiến nghị đắc tội với Bệ hạ, Bệ hạ bất đắc dĩ phải dùng phụ thân, nhưng lại phải trừng phạt phụ thân bằng cách khác.
Kiếp này mới thật sự hiểu rõ vì sao.
Cho nên, kiếp này mới phải gánh vác trách nhiệm, đau khổ và tội lỗi đã bỏ lỡ trong kiếp trước, cái gì đáng phải gánh chịu đều phải gánh chịu hết.
Hết thảy những điều hôm nay đều là do nàng đáng phải chịu.
Xuân Hòa và Cảnh Minh liếc nhìn nhau, thấy sắc mặt Minh Lan Nhược u ám.
Xuân Hòa nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu thư, luân hồi là chuyện quá xa xôi, ngày mai không thể nào đuổi kịp, chúng ta sống ở hiện tại, sống trong từng ngày của chúng ta.”
Sống ở hiện tại, trân trọng người trước mắt.
Xuân Hòa muốn an ủi nàng, Minh Lan Nhược sao có thể không hiểu.
Nàng có chút ngơ ngẩn nhìn vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, ngày mai không thể nào đuổi kịp, huống chi là luân hồi, là chuyện quá xa xôi rồi…”
Nàng đã luân hồi một lần, trọng sinh, cũng đã bảy năm rồi.
Lâu đến mức dường như đã quên rất nhiều chuyện của kiếp trước.
Rất nhiều chi tiết, theo thời gian trôi qua, nàng đều đã quên lãng.
Nàng mệt mỏi tựa vào bàn, nhắm mắt lại, tinh thần có chút lơ đãng.
Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, chồng chất lên nhau như những bức tranh cuộn tròn được trải ra.
Dường như lại trở về ngày nàng chết.
Kiếp trước, Minh Đế vẫn chết trong tay Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Mà Thái tử đại thế đã mất, sau khi dùng nàng và Tiểu Hi để uy hiếp Thượng Quan Hoành Nghiệp bất thành, cũng chết dưới mũi tên nặng của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Lúc đó, có lẽ là Cổ thần trong cơ thể nàng không cam lòng, gắng gượng kéo dài hơi thở, cho nên tuy bị bắn trúng tim.
Nhưng nàng dường như vẫn còn ý thức, “nhìn” thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp hạ lệnh công thành.
“Nhìn” thấy hắn nhắm cung tên nặng về phía Thái tử Thượng Quan Vũ.
Nhưng mũi tên nặng của Thượng Quan Hoành Nghiệp lại xuyên qua người Thượng Quan Vũ và binh lính bị Thượng Quan Vũ kéo đến chắn tên!
Thái tử vừa chết, quân thủ thành đối mặt với đại quân của Thượng Quan Hoành Nghiệp, hoàn toàn sụp đổ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đại thắng, khí thế ngất trời dẫn quân vào thành.
Nhưng lại có thêm chấn động mặt đất, hóa ra còn có đại quân đánh tới.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hoàn hồn, quay đầu lại, vậy mà trong đám người vây quanh, bị người nào đó thúc ngựa phi thân tới, một cây trường thương đâm xuyên qua ngực.
Bên cạnh hắn không phải là không có thân binh ngăn cản “thích khách”, đao của Lăng Ba thậm chí trực tiếp chém lên lưng “thích khách”.
Nhưng “thích khách” tấn công cả trước lẫn sau, trong tay hai cây trường thương, một cây cuồng bạo quét ngang ngàn quân, kình phong tứ phía, đánh ngã thân binh của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Thích khách” cần cây thương còn lại gạt bay trường thương phòng thủ trong lúc Thượng Quan Hoành Nghiệp kinh hãi.
Hắn không thèm để ý đến đao của Lăng Ba chém tới, chỉ nghiêng người dùng lưng cứng rắn đỡ lấy nhát đao của ông ta.
Đồng thời, một cái xoay người, mũi thương mang theo hận ý vô biên hung hăng đâm xuyên qua tim Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp một đời kiêu hùng lại chết ngay tại thời khắc hắn ta sắp sửa bước lên ngai vàng mà mình hằng mong ước.
Mà “thích khách” kia…
“Tần vương điện hạ!!… Cửu thiên tuế, ngươi vậy mà dám hành thích tân bệ hạ!!”
Lăng Ba ôm lấy Thượng Quan Hoành Nghiệp đang ngã xuống, phẫn nộ và khó tin nhìn Thương Kiều mặc trên người bộ Phi Ngư phục đỏ tươi.
Áo choàng và Phi Ngư phục trên lưng Thương Kiều bị chém rách lộ cả xương trắng, nhưng hắn lại dường như không hề hay biết.
Hắn hờ hững liếc nhìn Lăng Ba, xác nhận Thượng Quan Hoành Nghiệp không còn sinh khí, xoay người lên ngựa, phóng thẳng đến cạnh cửa thành.
Nàng ngã trong đống thi thể, tim đã ngừng đập, cơ thể còn chưa lạnh.
Cơ thể rõ ràng đã chết, nhưng Cổ thần ký sinh vẫn còn giãy giụa, không cam lòng chết đi dễ dàng như vậy, cho nên một chút hồn phách của nàng vẫn không tiêu tan.
Hoặc là hồn lìa khỏi xác, nàng mở to đôi mắt xám trắng của người chết, “nhìn” hết thảy quá trình, đương nhiên cũng “nhìn” thấy khoảnh khắc hắn quay đầu nhìn thấy nàng trên lưng ngựa…
Khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo vì đau khổ.
Cả lúc hắn xông tới, sau khi xuống ngựa run rẩy ôm lấy nàng…
Dường như trong khoảnh khắc đó, hắn đã quên mất đây là chiến trường, cũng quên mất mã binh mà hắn mang đến đang chém giết cùng mã binh của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Đao kiếm rơi xuống đất, hắn ôm lấy thi thể đầy máu của nàng và Tiểu Hi, giống như đứa trẻ ôm lấy bảo vật mà mình yêu thích cả đời, nhưng lại bị người ta xé nát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất