4
"Tiểu thư ơi, sao bọn họ lại đối xử với người như vậy chứ, sao người lại để im cho bọn họ vậy ạ?"
Chạng vạng, trên xe ngựa quay về phủ, nha hoàn Chiết Chi đang bóp vai cho ta, lòng đầy căm phẫn.
"Ta nói sẽ để im cho hai người đấy từ bao giờ?"
"Nói đến cùng, hôm nay ta làm vậy cũng vì phủ Trấn Quốc công của chúng ta thôi. Chuyện là do Bùi Tranh và Tống Doanh Nguyệt gây ra, sai lầm đương nhiên sẽ giáng lên trên người họ. Sao ta phải đến mồi lửa dính lên thân?"
Còn nữa nếu ta làm một trận om sòm giống như trong nguyên tác, phá huỷ tiệc tẩy trần ngay tại trận, đâu chỉ đắc tội với nguyên mình phủ Đại tướng quân.
Nếu sai không nằm trên người ta, việc ta đây phải làm là giữ được thể diện, né bản thân ra xa bao nhiêu thì né.
Chỉ là không có ta nhóm lửa, không biết Bùi Tranh và tiểu bạch hoa kia của hắn có thể gánh chịu được hậu quả liều lĩnh kia không?
Nói sao thì, mặc dù hôm nay ta đã cố hết sức bảo toàn thể diện của ta và Bùi Tranh, nhưng cũng có không ít người vẫn ngẫm ra được sự mờ ám bên trong.
Mà thứ truyền nhanh nhất trong kinh thành này chính là tin tức.
"Thế, hôn sự của tiểu thư và Bùi tướng quân, chẳng lẽ..." Chiết Chi ngẫm nghĩ lời ta nói một lượt, hỏi một câu bé tý.
Ta xua tay: "Không sai, nhân duyên hai chữ, không chỉ cần hữu nhân, còn càng cần hữu duyên hơn, vô duyên, tất cả đều chỉ là phí công."
Ta cũng không muốn trở thành trò chơi cho hắn và nữ chính vờn nhau đâu.
Chẳng qua hôn sự của hai ta là liên quan đến lợi ích của hai thế gia đại tộc, không dễ gì cắt đứt được.
Hiện tại nếu nữ chính đã xuất hiện, ta đương nhiên phải lợi dụng cho tốt.
Còn về phần Bùi Tranh, nếu không có ta dựa theo cốt truyện cũ gì cũng nhất nhất dâng cho hắn, làm vật tế cho tình yêu của hắn và Tống Doanh Nguyệt, sao hắn ôm được mỹ nhân về?
Như ta liệu trước, ngày thứ hai sau tiệc tẩy trần, chuyện của Bùi Tranh và Tống Doanh Nguyệt đã truyền ra phố lớn ngõ nhỏ khắp kinh thành.
Gia phong nhà họ Bùi luôn được người đời khen ngợi, chuyện lần này có khác gì tự vả một phát thật mạnh vào mặt không.
Thậm chí còn có tấu buộc tội Bùi Tranh hành sự không hợp chạy xuyên đêm dâng lên đến tay bệ hạ.
Nhưng chuyện khiến họ suốt ruột hơn cả là mối hôn sự giữa ta và Bùi Tranh.
Bùi bá phụ đích thân lôi Bùi Tranh đến tận cửa nhận lỗi với cha nương ta và ta.
Cha ta và cả Bùi bá phụ quen nhà nhau mấy đời, không thể làm phật lòng ông ta, nhưng cha ta thương ta nhiều hơn, ông ấy nhận lời xin lỗi của Bùi bá phụ, nhưng vẫn ỉm đi hôn sự của ta và Bùi Tranh.
Bùi Tranh nhìn ta, sắc mặt dịu dàng, còn mềm giọng nói rất nhiều từ nhận sai, ta chỉ đáp lại hời hợt cho qua.
Bùi Tranh có tâm dỗ ta, cũng tạm thời gác chuyện của hắn và Tống Doanh Nguyệt sang một bên, còn thu vén Tống Doanh Nguyệt đi ra ở tạm bên ngoài phủ Đại tướng quân, một lòng chăm chú dành hết cho ta.
Hắn sai người ngày ngày mang chút quà đến tận trong phủ tặng ta, tới tận cửa mời ta ra ngoài du ngoạn mấy ngày giời, tất cả ta đều khéo léo khước từ.
Hắn cứ nghĩ đấy là do ta vẫn còn đang dỗi hắn, bất đắc dĩ nói đợi ta hết giận rồi mới thôi.
Còn ta nếu đã dính vào mối quan hệ lằng nhằng của hai người này, sẽ chẳng bao giờ kết thúc được đơn giản như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất